Tại nhà Định:
Anh ăn xong rồi! anh đi làm đây?
Vâng!
Loan khẽ chỉnh lại áo cho Định:
Ùm! Anh đi cẩn thận nha!
Hôn nhẹ lên chán cô, rồi nhanh chóng đi ra ngoài, chiếc xe nhanh chóng rời
đi. Loan quay vào trong nhà, cô lại bận rộn với công việc của mình, Loan làm việc bán hàng qua mạng, online, cô có một trang web bán hàng khá
nổi tiếng. Tính cô luôn vậy khi đã bắt đầu vào việc gì là quên hết mọi
thứ. Ngồi mới một lúc mà đã quá trưa, Loan cũng thấy hơi đói, đứng dậy
khỏi bàn, vươn vai nhẹ, Loan bước xuống bếp, thường thì cô thường úp một vắt mì là xong, hôm nay cũng vậy, hôm nay là mỳ bò rau thơm, chà cũng
hấp dẫn đấy chứ. Nhưng Loan sao vậy vừa mới ngửi thấy mùi thôi mà cô đã
không nhịn được, liền bịt mồm chạy vào phòng tắm, nôn xong Loan thấy cả
người như không còn sức sống, cố gắng đi ra ngoài ngồi lại ghế, bấm máy
gọi cho Định, nhưng Định không bắt máy, chắc anh đang họp, không ổn rồi, Loan thấy mệt quá, cô liền vẫy ngay một chiếc xe tắc xi đến bệnh viện.
Sẩm tối.
Định mãi mới dứt ra được khỏi những cuộc họp, hết cuộc họp này lại cuộc gọi
khác, khi vừa về đến phòng, ném vội sấp tài liệu xuống bàn ngồi ngả ra
ghế, anh có vẻ căng thẳng, nhưng khi anh định với tay lấy cái điện
thoại, thì một vòng tay ấm che mắt anh lại, bàn tay có chết anh cũng sẽ
nhận ra, đây là người mà anh có thể hy sinh mọi điều vì cô ấy:
Băng! Là em sao?
Chán chết, anh không giả vờ được sao?
Định mở choàng mắt nhìn cô, cô lúc nào cũng xinh đẹp, nhưng với Định thực sự cô quá xa mà, quá xa anh!
Anh dạo này bận quá ha, hợp đồng nhiều quá này!
Băng đưa tay sờ lên sấp tài liệu, Định cũng chỉ mải nhìn cô, ánh mắt anh lúc nào cũng say đắm như vậy, chợt Băng quay sang vội vàng cụp mắt lại vì
ánh mắt Định:
Anh! Sao anh lại nhìn em như vậy?
Ừm!
Định kéo
Băng vào lòng, mái tóc cô chạm vào khuôn mặt, mùi thơm nhẹ nhàng quen
thuộc, chưa bao giờ anh hết say đắm cái mùi hương này. Băng cũng nhẹ
nhàng choàng tay lên cổ Định, nhìn anh bằng một ánh mắt nhẹ nhàng, rất
nhanh chóng Định đặt một nụ hôn lên môi cô, một nụ hôn rất nồng nhiệt,
Băng cũng không ngần ngại, vì đây đâu phải là lần đầu chứ. Định trong
phút chốc không còn nghĩ đến điều gì khác. Mải say đắm mãi đến tận
khuya, khi cuộc vui qua đi:
Em phải về sao?
Ừm!
Định biết trước câu trả lời, nhưng anh vẫn luôn hỏi, dường như anh rất sợ khoảnh khắc
này. Băng sau khi thay đồ xong , Băng hôn nhẹ lên trán anh, rồi định rời đi, nhưng trong phút chốc, Định kéo tay cô lại, ôm trầm lấy cô từ phía
sau:
Em! Em đừng đi có được không?
Định chưa từng yếu đuối trước
mặt ai, nhất là phụ nữ, nhưng với Băng thì anh có thể vứt bỏ đi mọi thứ, với Băng anh chỉ như một người đàn ông bình thường, yếu đuối, mong muốn giữ người yêu. Nhưng trước thái độ này của Định, Băng vẫn tỏ ra rất
lạnh lùng, không có chút gì lưu luyến, vì với cô thì anh cũng chỉ như
một món hàng giải trí, cao cấp hơn là được nâng niu hơn vậy thôi. Dựt
tay ra đi rất lạnh lùng không quay đầu lại nhìn lại. Còn lại lúc này chỉ có Định, một mình, một mình tận hưởng cái cảm giác này, anh nằm gục
xuống giường, anh nhắm mắt lại, trong giây phút anh không còn suy nghĩ
gì nữa, chợt anh nhớ ra, với tay lấy cái điện thoại, vừa mở đi, Loan đã
gọi rất nhiều, nhưng anh để chế độ im lặng, anh liền gọi lại, nhưng
không ai bắt máy, anh gọi rất nhiều, nhưng đều vô ích, anh cũng đã gọi
về nhà cũng không bắt máy luôn. Định lúc này mới thấy rất lo lắng, anh
vội rời khách sạn trở về nhà. Chiếc xe đáp lại cổng, anh lao nhanh vào
trong, Loan không có ở nhà, cũng không khóa nữa, đi qua phòng bếp, bát
mỳ úp dở đã chương hết cả, Định cố gọi lại lần nữa, đã có người bắt máy
nhưng không phải Loan:
A lô! Loan à! Là em phải không?
Xin hỏi anh có phải là anh Định không?
Vâng! Xin hỏi ai vậy?
Chúng tôi gọi từ bệnh viện, Cô Loan vợ anh vừa trải qua cơn phẫu thuật.
Phẫu thuật gì cơ.
Cô ấy bị đau dạ dày cấp, cũng may là cấp cứu kịp thời không thì, bây giờ
anh đang ở đâu, anh có thể qua đây không, chúng tôi cần anh làm một số
thủ tục.
Vâng tôi qua ngay!
Sau khi nghe tên bệnh viện, Định tức
tốc phi xe đến, nhìn thấy Loan đang nằm trên giường bệnh, Định thấy rất
lo lắng, nhưng cũng may là mọi chuyện đã ổn. Ngồi ở thành giường bệnh,
anh không đưa mắt đi đâu dù chỉ là một phút.