Dưới ánh trăng sáng màu trắng bạc, lụa trăng khẽ tung bay. Trong màn lụa có hình dáng một người đang cuộn mình lại, mi mắt che giấu sự rung động nhẹ nhàng, chân mày khẽ cong lên vì không an lòng. Một lát sau, khuôn mặt người ấy dần dần hòa dịu, bước sâu vào trong mộng đẹp, khóe mắt vẫn còn nước mắt chưa được lau khô, lăn xuống gò má xinh đẹp tuyệt trần, tạo thành một đường rồi biến mất trong lớp vải bông (vải bông ở đây có nghĩa là giường nệm, nước mắt thấm xuống dưới).
Cánh cửa vốn đã được khóa, đột nhiên bị chuyển động bởi một ai đó vô hình, cửa bị đẩy ra không một tiếng vang. Có cơn gió mát thổi vào, cửa gỗ được đóng lại rất nhẹ nhàng.
Người ngủ trên giường không thoải mái, xoay chuyển thân người, lưng đối diện với cửa.
“Bảo Nhi,“ Một tiếng nỉ non, thân hình trong suốt hiện ra ở trước giường. Khuôn mặt tà mị (gian tà, yêu ma) ấy, đôi mắt màu lam trong veo ấy không chớp một lần, nhìn chằm chằm vào nửa bên mặt vui vẻ khi ngủ của nàng: “Đúng là đứa ngốc!” Hắn đưa ngón trỏ ra, dùng lòng ngón tay chỉ chỉ vào chóp mũi nàng, cánh môi phấn hồng không khỏi lộ ra nét cười.
Nàng nhíu mày từ chối, giống như đồng ý mà cũng giống như “ưm” một tiếng, thở dài.
Thời gian chỉ có ba ngày, vết thương của nàng còn chưa khỏi hẳn, thân hình gầy yếu. Tuy rằng núi Mặc chỉ cách vài dặm đường, nhưng đối với một người có thân thể suy yếu mà nói, muốn leo lên đó chẳng khác nào bảo một lão già nhảy dây, khó khăn không sao kể nổi.
Ánh mắt Lộ Nhi tràn đầy xót xa. Nhìn khuôn mặt tái nhợt không còn chút giọt máu nào của nàng và cần cổ lại phải thay vải băng trắng thêm một lần nữa, trong phút chốc, khuôn mặt tà mị của hắn trở nên dịu dàng, nhìn chăm chú vẻ mặt say ngủ của nàng...
Người ngượng đỏ mặt là hắn! Nàng biết nhưng vẫn cố giả bộ ngủ say, nàng không thể mà cũng không muốn nhìn thẳng vào tầm mắt hắn, sợ mình sẽ nhịn không được, ôm lấy eo hắn rồi không để hắn rời đi.
“Nào nào, ngoan, uống viên thuốc này vào, thân thể nàng sẽ hồi phục nhanh hơn một chút.” Hắn lấy một bình sứ màu trắng từ trong ngực ra, đổ ra một viên màu đen rồi cầm trong lòng bàn tay, bóp nhẹ, đặt ở bờ môi nàng.
Viên thuốc? Nàng nhịn không được, chân mày run rẩy hai lần rồi nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, nàng tuyệt đối không thể để hắn phát hiện mình còn tỉnh giấc.
Yên lặng nuốt mấy ngụm nước bọt, nàng có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt tỏa ra từ viên thuốc, giống hệt như hương vị trên người hắn vậy, nhẹ nhàng khoan khoái mà thơm thoang thoảng.
Thấy nàng ngủ không hề hay biết, hắn mấp máy môi, cúi người, thả viên thuốc vào miệng mình rồi bỗng dưng phủ lên cánh môi Bảo Nhi, đẩy viên thuốc nơi đầu lưỡi mình vào trong miệng nàng.
Nói ra cũng thật lạ, viên thuốc ở trong miệng hắn thì không hòa tan, nhưng vừa vào miệng nàng lại giống băng gặp phải nước, thay đổi và tan ra từng chút một, trong chút cái đắng có chút hương vị ngòn ngọt.
Nàng không khỏi nuốt viên thuộc đã hóa thành dòng nước mềm mại. Trong lúc đó, cánh mũi đang thở của nàng tràn đầy hơi thở lẫn hơi mát đặc trưng trên người hắn.
“Cốc! cốc!” Bỗng nhiên cửa bị gõ vang.
Nàng gượng mở mi mắt, cõi lòng trầm xuống, bên cạnh giường đâu còn nửa bóng dáng của người? Giống như tất cả những gì vừa rồi đều là ảo giác, nàng liếm khóe miệng, hương vị quen thuộc vẫn còn lưu lại như cũ.
“Ai đó?” Nàng mở miệng hỏi, giọng nói vốn khàn khàn đã khôi phục sự tao nhã ngày thường, nàng kinh ngạc.
Một tay hoảng loạn xoa lên cổ, chạm nhẹ vào miệng vết thương. Kỳ lạ, không đau không xót. Đầu ngón tay nàng run lên, tháo vải trắng xuống, thắp ít nến, cầm lấy chiếc gương đồng, chỉ thấy bên trong cổ vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu, ngay cả một vết sẹo cũng không bị lưu lại.
“Cốc! Cốc! Cốc!” Tiếng gõ cửa cũng trở nên vừa nhanh vừa gấp.
Nàng đành phải đứng dậy, bước chân yếu ớt bỗng trở nên giống như ngày thường, có thể cất bước đi lại. Cõi lòng nàng hoảng hốt, nhưng khi nuốt chút hương vị còn sót lại nơi đầu lưỡi vào cổ họng, hình như nàng đã hiểu ra cái gì đó nên chỉ mỉm cười, tim đập nhanh hơn, sờ tay lên khuôn mặt ấm áp, mở cửa nhẹ nhàng.
“Lộ Nhi, chàng...” Vừa mới mở miệng, nàng lập tức phát hiện mình gọi sai người rồi, xấu hổ cong cái miệng nhỏ lên.
“Nàng nhớ hắn như thế à, Bảo Nhi?” Khuôn mặt độc ác đùa giỡn đang cười liếc nàng, dáng vẻ công tử cà lơ phất phơ này, không phải Đông Công Doãn thì là ai? “Đúng là khiến ta đau lòng, ta chịu phong trần mệt mỏi để chạy về, nghe nói chuyện của muội, ta vội vàng vượt tường qua đây, ngay cả nhìn muội cũng không nhìn mà đã gọi sai tên người rồi, đúng là khiến ta đau lòng mà.”
Kim Bảo Nhi khẽ ho một tiếng, khuôn mặt đỏ lên vì mất tự nhiên, thân thể có thai của nàng hơi nghiêng, nhìn nhìn ánh trăng treo trên cao. Gần đến canh ba, hắn biến mất một khoảng thời gian, cuối cùng cũng xuất hiện rồi.
“Vào đi.”
Hắn dùng quạt giấy gõ nhẹ lên đầu nàng. Động tác này chẳng khác nào dáng vẻ của một gã huynh trưởng. Hắn cười nghênh ngang, bước vào phòng nàng, giống như trước kia hắn chưa từng biết thân phận thật sự của nàng vậy, luôn luôn xấu xa, nửa đêm còn chạy tới nói muốn ở chung phòng, lần nào cũng bị nàng đá một cước ra ngoài.
“Không đúng!” Cửa vừa đóng lại, nàng đột nhiên cả kinh kêu lên, trợn lớn hai mắt, nhìn kẻ nào đó đang tự nhiên bước tới bên cạnh bàn trà rồi ngồi xuống, đã vậy còn tự mình rót trà uống – Đông Công Doãn, “Huynh nhớ được Lộ Nhi ư? Huynh nhớ ra chàng?”
Đưa mắt nhìn khắp cả trấn, trừ nàng và hai vị đạo sĩ ra thì không có một người nào nhớ được Lộ Nhi, vì sao hắn lại nhớ được?
“Kể ra cũng lạ, sao ta đi khắp trấn trên một hồi, có rất nhiều người nhắc đến xà yêu gì đó, lại còn nói muội gọi hắn là “Lộ Nhi”? Bảo Nhi, rốt cuộc chuyện này là thế nào, lúc nói chuyện, vẻ mặt của họ giống như là không quen biết, rõ ràng Lộ Nhi nghỉ ngơi ở trấn này mấy tháng, thế mà ngay cả lão quản gia nhà ta cũng không nhận ra hắn là ai đấy.” Mồm hắn ngậm đầy nước trà, vẻ mặt cũng kinh ngạc theo.
Đúng vậy đó, nàng vốn cho rằng trừ mình ra, chỉ sợ không còn ai nhớ được Lộ Nhi, bởi vì bọn họ bị trúng yêu thuật, nhưng Đông Công Doãn lại nhớ được, chẳng lẽ nguyên nhân là do hắn rời khỏi trấn Lạc Thu ư?
“Có nhận ra hay không, bây giờ cũng không quan trọng nữa.” Nàng lắc đầu lạnh nhạt, cười nhẹ, đi đến phía đối diện hắn và ngồi xuống: “Sao huynh lại biến mất một cách đột ngột mấy tháng thế, huynh cũng biết Đông Công gia gia sẽ lo lắng mà, trong khoảng thời gian này, hầu như ngày nào ông ấy cũng phái người truyền tin tới kinh thành, muốn nhờ biểu tỷ huynh tìm xem huynh đang lạc ở chốn nào.”
Không phải nàng không lo chuyện của hắn, nhưng dường như nàng đã đoán được gì đó nên mới có thể lạnh nhạt như thế, cho dù không thể thành thân, hai người vẫn là thanh mai trúc mã, bằng hữu tốt như cũ. Nói không lo lắng là giả, vào lúc Lưu Vân sang trấn bên cạnh để bái kiến Vương công tử gia, Đông Công Doãn cũng biến mất theo, điều này nghĩa là gì? Nàng bất đắc dĩ nhìn hắn.
Hóa ra... Đông Công Doãn thật sự lọt vào bẫy sâu rồi.
“Khụ, ta đuổi theo Lưu Vân...” Suýt nữa bị sặc nước trà, hắn khẽ chuyển chén trà, mặt đỏ và nói: “Trong đó còn xảy ra vài việc, nhưng dài lắm, ta sẽ tìm dịp kể muội nghe.”
Xem ra, hẳn là chuyện tốt của hai người họ sẽ sớm thôi. Nàng mỉm cười, gật đầu, chỉ cần hắn đồng ý nói, bất kỳ lúc nào nàng cũng có thể nghe.
“Muội còn chưa có nói với ta, rốt cuộc trấn Lạc Thu đã xảy ra chuyện gì, tại sao tất cả mọi người đều quên Lộ Nhi, hơn nữa xà yêu kia lại là chuyện gì xảy ra?” Hắn nghiêm sắc mặt, quay lại chủ đề chính.
“Việc này...” Không biết nên mở miệng như thế nào, khuôn mặt nàng trở nên uể oải: “Nhắc tới thì có lẽ ngay cả huynh cũng không tin... Lộ Nhi, chàng ấy là một xà yêu ngàn năm.”
“Loảng xoảng!” Lực tay buông lỏng, chén trà trong tay Đông Công Doãn rơi xuống bàn, nước trà chảy xuôi, hắn cứng họng không nói được lời nào.