Xà Công Tử: Tiểu Tướng Công? Cút Đi!

Chương 145: Chương 145: Chương 137: Đại kết cục (1)




Giữa hè.

Trong đình viện Kim gia từng đóa hoa tươi đẹp tranh nhau đua nở, đón nắng sớm mới lên rực rỡ, hé mở nụ hoa non nớt, giọt nước rơi trên cánh hoa rửa sạch bụi bặm, nhìn càng thêm có sức sống.

“Tiểu cữu, tiểu cữu, người chơi cùng bọn con.” Hai đứa nhỏ hai bên trái phải nắm lấy ống tay áo người đang tưới hoa, cười đùa, cũng không để ý đến ánh mắt run rẩy mãnh liệt của Y Đình và Vân Tinh, ngây thơ hoạt bát quấn lấy tiểu cữu cao lớn đẹp trai kia.

Thân ảnh đang tưới hoa dừng lại một chút, ánh mắt khẽ liếc hai người cười một cái, khuôn mặt tươi cười rực rỡ của đứa nhỏ làm hắn nhớ ra điều gì đó, mi tâm vừa nhíu lại, mấp máy môi, vừa muốn nói điều gì, lại thấy hai cái miệng đang cười kia dường như muốn khóc.

“Chơi cái gì?” Bất đắc dĩ thở dài, mỗi lần hắn muốn từ chối, bọn chúng đều dùng chiêu này, có thể nói là học được bản lĩnh mặt dày mày dạn của hai người Kim Quáng và Kim Chuyên, mấy năm nay, nếu không có bọn chúng bên cạnh, sợ rằng mình đã trở thành một tảng đá rồi.

Hắn cho rằng hai mươi năm cũng chỉ như nháy mắt, vì ngàn năm qua cũng như vậy, nhưng đến bây giờ hắn mới phát hiện, thì ra cuộc sống không có nàng thì dù chỉ một ngày cũng là sự chờ đợi dài đằng đẵng và buồn chán như vậy.

“Chơi trốn tìm được không? Tiểu cữu, hai người bọn con đi trốn, người đi tìm.” Vừa nghe tiểu cữu đồng ý chơi cùng bọn chúng, hai đứa nhỏ vui mừng hô một tiếng, cũng không cần biết hắn có đồng ý hay không, nhanh như chớp đã xông vào bụi hoa đi trốn.

Hai đứa nhóc này đúng là chơi mãi không chán, lần nào cũng bắt mình phải đi tìm, nhưng lần nào cũng trốn cùng một chỗ, rốt cuộc là vì sao? Đáy mắt Lộ Nhi lộ vẻ khó hiểu không giải thích được, rõ ràng trong mắt mọi người, bây giờ hắn đã trở nên khó tiếp cận, vì sao mấy đứa nhóc kia lại không sợ hắn, so với cha mẹ bọn chúng, dường như bọn chúng thích ở bên cạnh hắn hơn.

“Tiểu Đồng, Tiểu Chân, hai đứa cẩn thận đừng để bị thương.” Y Đình vội vàng hô lên, liếc mắt nhìn Vân Tinh, im lặng lắc đầu.

Bọn chúng nghịch ngợm khiến các nàng là mẹ cũng không quản giáo được, nhưng chỉ một mình Lộ Nhi nói, bọn chúng lại hết sức nghe lời.

Chạy tới chạy lui trong bụi hoa, cuối cùng hai đứa cũng chạy tới chỗ góc tường định sẵn, nhưng ngoài ý muốn, lần này lại có một cô bé đang ngồi xổm ở đó, mở đôi mắt to xanh thẳm, đáng yêu nháy mắt to, bàn tay nhỏ bé đưa lên miệng “xuỵt” một tiếng.

Hai đứa nhỏ liếc nhìn nhau một cái: cười “khanh khách” chạy đến, đứng trước mặt cô bé, che lấy nàng trong góc tường.

“Hả? Đây là cái gì?” Tiểu Đồng nghe được có tiếng bước chân chậm rãi đến gần, cậu bé không khỏi nhìn xuống nơi mình đặt chân, không ngờ lại dẫm lên vật gì đó mềm mại, tò mò cúi thấp đầu nhỏ xuống, không nhịn được kêu to: “Rắn! Có rắn!”

“Cái gì mà rắn, cậu kêu to như vậy tiểu cữu sẽ phát hiện ra!” Tiểu Chân tức giận liếc mắt, theo ánh mắt Tiểu Đồng nhìn xuống, không khỏi giật mình.

Quả thật Tiểu Đồng đang dẫm phải cái đuôi rắn, mà chủ nhân của cái đuôi rắn, đương nhiên là cô bé có đôi mắt to kia.

“Xuỵt! Xuỵt! Xuỵt!” Cô bé liều mạng xuỵt bọn chúng, cũng không quên lấy tay đẩy Tiểu Đồng ra, kéo cái đuôi bị dẫm phải vào phía sau.

Nàng, nàng có đuôi rắn! Tiểu Đồng và Tiểu Chân quên mất sợ hãi, ngược lại tiến lên, muốn tìm hiểu đến cùng.

Còn chưa nhìn được đuôi rắn phía sau nàng, hai đứa nhỏ đã bị người phía sau nhấc lên giữa không trung, hai chân nhỏ đang đạp loạn.“Được rồi, tìm được hai đứa rồi, nên đi đọc sách đi.” Nâng hai đứa nhỏ lên, Lộ Nhi có chút dở khóc dở cười, lần nào cũng trốn cùng một chỗ, cho dù bọn chúng không phát ra âm thanh gì thì mình cũng có thể tìm được.

“Tiểu cữu, ở kia có một…” Nói đến phần sau, Tiểu Chân suy nghĩ một chút, không biết nên gọi cô bé kia như thế nào, bời vì nàng không giống bọn họ, nàng có một cái đuôi rắn phía sau.

Có một? Lộ Nhi nghi ngờ cúi đầu, lúc này mới phát hiện trong góc có một cô bé ngồi đó, khi hắn vừa liếc nhìn nàng, trong đầu “Oanh” một tiếng, toàn thân cứng nhắc, từ từ thả Tiểu Đồng và Tiểu Chân xuống.

“Oa, Người là ai, người và con đều có một cặp mắt xanh giống nhau!” Cô bé đột nhiên hô lên, nhưng dường như nghĩ đến một điều gì đó lập tức che miệng, nhìn xung quanh, vẻ dễ thương trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút giống với một người, mày nhỏ khẽ chau lại, vừa chậm rãi nới lỏng, vừa tò mò đánh giá nam tử trước mặt.

“Ngươi là người? Hay là rắn?” Một tay che lấy ánh mắt hai đứa nhỏ, Lộ Nhi phun ra xà tín hỏi.

Cô bé không bị dọa, ngược lại vui mừng đứng lên, đột nhiên nhảy vào ngực hắn, ôm lấy cổ hắn, cả cơ thể nhỏ bé cũng treo ngược trên người Lộ Nhi.

“Người là phụ thân, có đúng không?” Người là phụ thân mà mẫu thân nói, chỉ có phụ thân mới có ánh mắt xanh thẳm như vậy!” Vô cùng thân thiết phe phẩy đuôi rắn phía sau, mở to mắt dáng vẻ vô cùng vui mừng.

Đuôi rắn mềm mại đập trên người không gây bất kỳ đau đớn nào, Lộ Nhi bị lời nói của nàng làm chấn động thiếu chút nữa đứng không vững, tay đang che mắt hai đứa nhỏ cũng nới lỏng, ôm lấy nó, nhíu lông mày, nhìn hai người trong đình phía xa đang nói chuyện, hắn nâng bàn tay to lên xoa mông đứa nhỏ, ngay sau đó, cái đuôi của nàng như tan biến vào không khí, biến mất không thấy nữa.

“Mẫu thân của ngươi là ai?” Không để ý đến hai đứa nhỏ đứng bên cạnh đang ra sức kéo tay áo mình, hắn căng thẳng nhìn đôi mắt xanh thẳm của cô bé, nhìn đến khuôn mặt nàng dường như rất giống với dáng vẻ của một người.

“Kim Bảo Nhi.” Cô bé nghiêm túc trả lời. “Phụ thân, sao ngay cả tên mẫu thân người cũng quên mất?”

Kim Bảo Nhi, nàng không chết! Hắn gần như không hít thở nổi, ôm cô bé trong tay suy nghĩ, lại ôm càng ngày càng chặt, đến lúc cô bé không chịu được đau kêu lên, hắn mới đột nhiên hồi phục tinh thần, buông lỏng tay ra.

“Vậy còn tên của con?” Giọng hắn khàn khàn hỏi.

“Kim Tử” Cô bé có chút nghẹn ngào trả lời, mỗi lần nghĩ đến tên của mình, nàng cũng vô cùng ủy khuất, vì sao mẹ lại đặt cho mình cái tên tầm thường như vậy?

Kim… Tử? Một lúc sau mới có phản ứng, Lộ Nhi gần như nói không ra lời, tên của một nhà Kim gia đã đủ “nổi danh” rồi, vì sao Kim Bảo Nhi lại muốn cho con mình lấy một cái tên như vậy?

“Ha ha ha, nàng và phụ thân giống nhau, tên thật là kỳ lạ…” Tiểu Đồng ôm bụng cười lăn trên mặt đất, Tiểu Chân cũng cười đến nỗi chảy nước mắt.

Tròng mắt xanh thẳm vừa đảo, hốc mắt đỏ lên, là dáng vẻ cố gắng kìm nén không khóc, bĩu môi, mắt ngập nước dáng vẻ đáng thương nhìn về phía Lộ Nhi, bắt đầu tố cáo.

“Phụ thân, bọn họ cười con.”

Bộ dáng kia… Lộ Nhi hiển nhiên thấy hình ảnh chính mình ngày trước, là bộ dáng tiểu hài tử, dáng vẻ tội nghiệp tố cáo người khác, nhức đầu khẽ xoa chân mày.

“Mẫu thân con ở chỗ nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.