Xa Gần Gang Tấc

Chương 16: Chương 16






Editor: Min – Beta: Nguyên My

Ăn cái gì, cũng là một vấn đề. Bên ngoài vẫn mưa liên tục, không lớn cũng không nhỏ, Vu Tiểu Lân đã tan làm, trước khi về còn đặc biệt đi qua đây để chào tạm biệt, cô nói rằng hôm nay bạn trai tới đón mình, cười đến tít cả mắt lại.

Tuy rằng Nhạc Minh Tâm đã ở một mình mấy năm rồi, nhưng tài nấu nướng vẫn chẳng tiến bộ, dạ dày cậu cũng rất thô, không kén ăn, bất cứ cái gì cũng có thể trở thành đồ ăn một cách đối phó được, món tinh xảo nhất thì chắc có cánh gà chiên cola, hoặc là khi nấu mì sẽ thêm một vài miếng thịt xông khói, bởi vậy cậu nói: “Gọi thức ăn ngoài đi.”

Hạ Thành An dường như không tán thành, Nhạc Minh Tam liền nói thêm: “Hay ra ngoài ăn?”

“Tôi đi thay quần áo, để xem dưới bếp còn cái gì không.” Hạ Thành An đáp rồi quay người lên lầu thay đồ.

Nhạc Minh Tâm cứ như chú cún bự quấn lấy chân của chủ nhân, lon ta lon ton chạy ở phía sau, nói: “Anh nấu được à?”

Hạ Thành An cũng chẳng quay đầu lại: “Em nấu đi.”

Nhạc Minh Tâm vội đáp: “Cũng được thôi, trừ phi anh muốn bữa tối nay là kiểu mì nấu thêm thịt hun khói.”

Từ chiếc tủ đơn sơ đặt cạnh giường của mình, Hạ Thành An lấy ra một áo sơ-mi dài tay, lưu loát cởi đồ trên người ra để thay, khi hắn quay đầu lại liền phát hiện Nhạc Minh Tâm đang đứng ở cửa cầu thang ngóng ngóng hắn. Hai người cứ vậy một trước một sau đi xuống tầng. Tầng một có phòng tắm và phòng bếp, so với không gian làm việc trống trải ngoài kia thì có hơi chật hơn, nhưng lại được dọn dẹp cực kì chỉnh tề.

“Có không ăn được cái gì không?”

Nhạc Minh Tâm lắc đầu, biểu thị rằng cái gì mình cũng ăn được, lập tức thấy Hạ Thành An lấy mấy quả cà chua ra khỏi tủ lạnh đặt sang bên cạnh, hắn xắn tay áo sơ mi, rồi lấy dao thái cà chua, kỹ thuật dao rất lưu loát, biểu hiện cũng nghiêm túc hệt như lúc làm gốm vậy.

Ở trong bếp có cửa sổ, có thể nhìn ra bên ngoài. Mưa xuân vẫn triền miên, cứ tí tách từng giọt, sắc trời tối dần, người ở lại trong công viên sáng tạo rất ít, bởi vậy cực kì an tĩnh, thỉnh thoảng mới có tiếng sủa của mấy chú chó từ đằng xa vọng tới. Trong phòng bếp tiếng âm thanh của dao va chạm với thớt gỗ cứ vang lên đều đặn, còn cả tiếng ‘xèo xèo’ khi nguyên liệu được thả vào chảo nóng.

Nhạc Minh Tâm dựa vào cửa phòng bếp ngắm nhìn, chẳng nói câu gì, có một loại cảm giác an tâm đã từ rất lâu không còn nữa giờ lại tràn đầy trong lòng cậu. Rất nhiều năm về trước, gia đình cậu cũng như thế này, ba cậu nấu cơm trong bếp, mẹ ngồi trên sofa phòng khách đan len, khi trời mưa, họ sẽ kêu cậu mau ra ban công rút quần áo vào nhà.

Khi Hạ Thành An bưng đồ ăn đặt trên bàn, Nhạc Minh Tâm thật lòng thật dạ khen một câu: “Ăn ngon thật đó.”

Nhưng nào đã ăn đâu, ngay cả đũa còn chưa mang lên.

Mặt Nhạc Minh Tâm đỏ bừng, nhanh chóng thêm vào: “Không phải, ý tôi là, mùi đồ ăn thơm lắm.”

Đồ ăn là một món rau một món thịt đơn giản, sườn xào chua ngọt, rau muống xào tỏi, rau xào cùng với nước mắm mà Hạ Thành An đã mua trong chuyến du lịch lần trước, hương thơm ngào ngạt. Dạ dày của Nhạc Minh Tâm rất nể tình mà kêu lên một tiếng, cậu vui vẻ nhảy tới xới cơm, mà hóa ra không phải cơm trắng, mà là cơm cà chua, dùng nước tương ướp qua cà chua, bỏ cả quả cà chua và gạo chung với nhau, tới khi chín thì trộn đều lên là có thể ăn được. (1)

Hạ Thành An đơn giản nói: “Ăn thôi.”

Từ lâu rồi Nhạc Minh Tâm chưa được ăn cơm nhà làm, lần gần nhất là tới nhà Khang Thần để cọ cơm Tất Niên. Hơn nữa Hạ Thành An nấu ăn rất được, bữa cơm đậm hương vị gia đình. Cậu nhanh chóng xới một bát cơm, vị của cà chua vừa chua chua lại ngòn ngọt, đặc biệt ngon miệng, Nhạc Minh Tâm vừa ăn vừa nói: “Cơm kiểu này ăn ngon thật đó.”

Hạ Thành An nhìn cậu ăn sạch cả bát cơm, hắn cúi đầu gắp rau, bên môi là ý cười như ẩn như hiện: “Chân thành hệt như Khang Tiểu Cần.”

Quả nhiên, bất cứ đứa trẻ nào, đều không có biện pháp để từ chối mị lực của cơm cà chua.

Nhạc Minh Tâm chẳng xấu hổ chút nào, lại xới thêm bát cơm nữa, rất vui vẻ mà ăn. Hạ Thành An nói: “Nấu món này cũng không khó, dùng nồi cơm điện là được.”

Nhạc Minh Tâm vừa nghe vừa ăn vừa gật đầu, ăn tới nỗi hai má phồng cả lên, cậu cứ ăn thế cho tới lúc bụng no căng ợ ra tiếng, nhưng Nhạc Minh Tâm vẫn rất chủ động đứng lên dọn dẹp rửa bát.

Mưa bên ngoài đã ngớt dần, cơ bản không còn nghe rõ tiếng mưa rơi nữa, chỉ có thể nghe được tiếng nước mưa đọng trên mái đang từ từ rơi xuống rất nhỏ, đây là thời điểm tốt để chào tạm biệt. Không gian mở của lầu một, bàn ăn vừa cất đi, liền quay lại thành phòng làm việc, Hạ Thành An rót hai tách hồng trà, là rót vào tách sứ Mug (2), nước nóng tỏa ra làn khói trắng, một tách hắn đặt trên giá bày đồ gốm, một tách hắn cầm trong tay, ngụm được ngụm không mà uống, ánh mắt thì vẫn chăm chú vào cái bình hoa hắn đã làm trước bữa cơm.

Nhạc Minh Tâm cầm cái tách được cho là của mình lên, tách Mug đế trắng thân đỏ, màu đỏ ấy xuôi theo từ miệng tách xuống dưới, giống như máu, nhưng khi tụ lại thì thành một bông hồng đỏ, ở quai tách có một chữ Hạ nhạt màu, đây là đồ mà Hạ Thành An tự mình làm. Hai tay Nhạc Minh Tâm ôm lấy tách trà, uống một ngụm, vị hồng trà nồng đậm, còn mang theo vị ngọt nhàn nhạt.

Cậu thích uống ngọt.

“Ờm,” Nhạc Minh Tâm nói, “Tôi đi về đây.”

“Chờ một chút.”

Nhạc Minh Tâm cũng không biết là chờ cái gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống chờ. Cậu thấy Hạ Thành An cầm lấy chiếc mũ len màu lam mà hắn vẫn dùng suốt mùa đông đội lên đầu, mang theo cả kéo cắt hoa đi ra ngoài. Nhạc Minh Tâm đứng dậy ghé vào bên cửa sổ nhìn theo hắn, bên ngoài trời đã tối, nhưng ở trong sân của phòng làm việc có đặt mấy cây đèn cao áp, hình dáng đèn tựa như hoa chuông, treo trên những cây cột màu đen, tỏa ra ánh sáng vàng tự như những đóa hoa nhỏ đang phát sáng.

Hạ Thành An ngồi xổm xuống, chỉ chốc lát sau đã đứng dậy quay vào trong.

Trong tay hắn cầm một bông hoa nguyệt quỳ rất đẹp, cánh hoa màu phấn vàng được nước mưa gột rửa sạch sẽ và rực rỡ, bên trên còn dính vài hạt mưa. Nhạc Minh Tâm đứng ngốc ở đó, không biết nên nhận hay là làm gì, Hạ Thành An vẫn im lặng, hắn lấy cái kéo cắt ngắn cành hoa, bứt mấy cánh hoa có chút héo ở bên ngoài đi, rồi hắn lấy một chút nước đổ vào bình hoa nhỏ của Nhạc Minh Tâm, còn cho thêm cả dung dịch dinh dưỡng cho hoa tươi, sau đó mới cắm vào bình và đưa chiếc bình ấy cho Nhạc Minh Tâm.

“Cầm về …” Hạ Thành An bỏ cái mũ xuống, tóc rối tung cả, “Mà bày.”

Nhạc Minh Tâm chưa nhận lấy, cậu chân chân thật thật mà ngây ngẩn cả người.

Trên bông hoa, vài giọt nước mưa lớn đọng lại rồi chảy dọc theo cánh hoa rơi xuống mặt đất.

Nhạc Minh Tâm cảm nhận rõ ràng được là từ khi mới quen cho đến bây giờ, Hạ Thành An từ một người bạn học lạnh lùng bất cận nhân tình (*), dần trở nên mềm mỏng hơn, nhưng rồi hắn vẫn cứ duy trì khoảng cách không xa không gần, vừa giống như đang treo bản thân mình lên, lại giống như đang thăm dò cảnh giác. Mập mờ nhất chính là cái kiểu tặng hoa, ăn cơm, lại còn là ăn cơm tự làm ở nhà, hoa thì chỉ có một bông, nhưng là hoa vừa mới cắt.

(*) Bất cận nhân tình ‘不近人情’: Không để ý đến mối quan hệ tình cảm.

Toàn bộ những kinh nghiệm liên quan đến tình yêu của Nhạc Minh Tâm đều là thông qua sách vở và phim ảnh mà có, nhưng cậu vẫn biết được rằng khi tim đập nhanh hơn là đang đại biểu cho điều gì.

Tất cả những hoạt động tâm lý trên, cũng chỉ dừng ở trong đầu cậu nửa giây.

Khi môi chạm môi, toàn bộ suy nghĩ đều ngừng lại.

Trước khi đôi tay hai người vuốt ve lên thân thể của đối phương, Hạ Thành An vừa khép hờ mắt rồi cắn lên đôi môi của Nhạc Minh Tâm, lại vừa ổn thỏa đem cất bình hoa trở lại giá đồ. Nhạc Minh Tâm căn bản không nhìn đường, chân hai người quấn quít lấy nhau bước lên lầu, Nhạc Minh Tâm đã mấy lần không cẩn thận dẫm phải chân của Hạ Thành An.

Trên tầng không bật đèn, tối đen, thỉnh thoảng cả hai lại đá phải một thứ gì đấy.

“Đá phải cái gì rồi?” Nhạc Minh Tâm hốt hoảng muốn nhìn, cậu sợ đá hỏng đồ gốm sứ của Hạ Thành An.

“Không có chuyện gì đâu.”

Bàn tay của Hạ Thành An vòng qua giữ chặt lấy gáy cậu, lại một lần nữa hôn lên môi, đầu lưỡi dây dưa mang theo cả tiếng nước. Chiếc giường kia Nhạc Minh Tâm đã quá quen thuộc, quen cả việc ở bên cạnh giường còn có một cửa sổ thủy tinh.

Trong đêm tối, hết thảy mọi thứ đều được phóng đại đến vô hạn, vô luận là âm thanh, nhiệt độ hay là mùi hương. Mỗi một tiếng thở dốc cũng tựa như sấm sét nổ bên tai Nhạc Minh Tâm, trên người Hạ Thành An rất nóng, còn mang theo một mùi hương nhàn nhạt từ nước giặt quần áo của riêng hắn.

Hạ Thành An vẫn không cho cậu cởi tất, cứ như vậy quần được cởi bỏ, nhưng vẫn đeo bít tất.

Biến thái.

Mặc dù Nhạc Minh Tâm nghĩ vậy, nhưng trước khi ra khỏi cửa cậu rõ ràng cũng ôm một tâm tư nho nhỏ khó thể nói, bởi vậy nên đã thay một đôi tất trắng mới.

Cậu không nhịn được những tiếng rên rỉ, buồn bực chôn mặt mình vào trong gối của Hạ Thành An mà rên thành tiếng. Hạ Thành An ở trên giường luôn dồi dào sinh lực, lúc nào cũng giống như mang theo một sự quyết tâm muốn đâm nát cậu vậy.

Hết chương 16.

(1) Cơm cà chua

1408619290796jpg

(2) Tách sứ Mug

TB2e8KCvFOWBuNjy0FiXXXFxVXa_2765086155-0-item_picjpg

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.