Xa Gần Gang Tấc

Chương 20: Chương 20




Lý Khải được trực tiếp đưa vào viện, xương sườn ở dưới cùng bị rạn, phải vài tháng nữa mới quay lại lớp được.

Ngày hôm sau là thứ sáu, mưa tạm thời ngừng lại, chỉ có cầu vồng trời vẫn chưa quang đãng, mây bay xuống rất thấp, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể lại mưa nữa vậy. Khi Nhạc Minh Tâm tới là thời gian đọc sách buổi sáng, Hạ Thành An không có mặt, chỗ ngồi của hắn trống không, những cuốn sách giáo khoa và vở bài tập bình thường hay được nhét lung tung trong ngăn bàn giờ cũng không thấy bóng dáng.

Nhạc Minh Tâm không biết vì sao lại cảm thấy hoảng loạn.

Trong lớp chẳng ai tập trung đọc sách, tất cả đều liếc nhìn chỗ ngồi trống không của Hạ Thành An, thỉnh thoảng lại trao đổi mấy câu nho nhỏ như có như không.

“Chuyển đi rồi …”

“…. Mới nãy tới dọn đồ, đem hành lý xuống dưới tầng để.”

“Đi đi, đánh người ta ác độc như thế mà …”

Những người bạn cùng lớp thường ngày vẫn cùng nhau nói nói cười cười giờ khắc này ở trong mắt Nhạc Minh Tâm lại trở nên đáng ghét như thế, tiếng bàn luận xôn xao cứ như tiếng muỗi kêu ong ong từ tai truyền vào đầu cậu. Cậu chỉ muốn lớn tiếng quát bọn họ câm miệng lại, thế nhưng cổ họng khô khốc đến đáng sợ, nói không thành lời.

Cậu có lập trường gì mà bảo họ không được nói nữa?

Nhạc Minh Tâm đẩy bàn mạnh một cái, đứng bật dậy, chân ma sát với sàn nhà tạo thành tiếng động rất lớn, những tiếng thì thầm nho nhỏ trong lớp bỗng im bặt, tất cả đều quay đầu lại nhìn cậu, dùng ánh mắt tìm tòi dò xét mà hỏi cậu đang có chuyện gì xảy ra. Bình nước trên bàn Nhạc Minh Tâm bị đổ, lăn dọc theo mặt bàn rồi rơi xuống đất, ‘bộp’ một tiếng, tiếng nứt như xé vải, xé ra một mảnh tĩnh lặng.

Cậu chẳng màng nhặt lấy, không nhặt bất kì một thứ gì cả, xông ra từ cửa sau, chạy xuống cầu thang, suýt chút nữa cậu còn đâm phải một giáo viên trên cầu thang nhưng cậu cũng chẳng dừng lại. Cậu chống vào tay vịn, nhảy qua mấy bậc cầu thang sau cùng.

Mưa rơi xuống một chút, oi bức đến mức khó thở.

Nhạc Minh Tâm chạy thẳng từ dãy phòng học đến công trình của trường, đi qua vườn cây, vòng qua nhà thể chất, trái tim như một quả bóng, phồng lên từng chút từng chút một, cũng chẳng biết được thổi đầy lên bằng dũng khí từ đâu ra nữa.

Đầu tiên chỉ là một hai giọt, nước mưa rơi xuống thành những đốm nước trên mặt đất chỉ vừa mới khô, sau đó là những cơn mưa lớn quen thuộc của những ngày gần đây, chỉ một lúc sau Nhạc Minh Tâm đang chạy cũng ướt sũng cả người.

Cậu đứng trước cánh cửa trường đã đóng, từ cánh cửa sắt ấy mà nhìn ra bên ngoài.

Mưa rất lớn, rào rào như trút nước, mọi cảnh vật đều trở nên mơ hồ, khi hạt mưa rơi xuống da thậm chí còn cảm thấy đau rát. Nhạc Minh Tâm nhìn thấy cách không xa cánh cửa lắm là một chiếc xe đang đỗ, Hạ Thành An cao lớn đang đặt vali vào cốp xe rồi đóng lại, hắn nghiêng mình ngồi vào ghế phía sau.

“Chờ …” Thanh âm yếu ớt của Nhạc Minh Tâm mạnh mẽ dần, “Chờ, chờ một chút!”

Một tiếng sấm nơi xa xa vang dội, át đi giọng cậu.

Chiếc xe rất nhanh liền khởi động rồi dời đi, bảo vệ từ bên trong phòng gác đi ra, lớn tiếng nói với cậu: “Mau quay về lớp học đi, mưa lớn thế này!”

Nhạc Minh Tâm đứng ở nơi đó một hồi, hắt xì một cái rất to, mũi khó chịu. Cậu cũng không trở lại lớp, trực tiếp xin nghỉ rồi quay về phòng kí túc, thay bộ quần áo đã ướt sũng, tắm nước nóng rồi vùi đầu vào trong chăn nhưng chẳng hề ngủ, chỉ là cứ mở mắt đờ đẫn nhìn.

Cuối cùng cậu vẫn bị cảm một trận, sau khi khỏi bệnh quay về nhà, mẹ cậu còn bảo cậu đã gầy đi một chút, cằm cũng nhọn ra, Nhạc Minh Tâm chỉ cười cười.

Khỏi bệnh, Nhạc Minh Tâm cũng không nói chuyện với mọi người trong lớp, Lý Khải còn nằm trong viện, Nhạc Minh Tâm cũng đi tới thăm cậu ta một lần. Tới rồi cũng chẳng nói gì hết, nhưng Lý Khải lại như muốn nói lại thôi, Nhạc Minh Tâm không tiếp câu chuyện của cậu ta, cậu chỉ ngồi trong bệnh viện một chút liền rời đi.

Lớp 11 kết thúc, kì nghỉ hè chỉ còn lại chưa tới một tháng, Nhạc Minh Tâm lên mạng tra rất nhiều các tư liệu về đồng tính luyến ái và xu hướng tình dục. Ba mẹ cũng nhìn ra được cậu có tâm sự nặng nề, liền chủ động tìm cậu để trò chuyện, hỏi cậu rằng có phải áp lực học hành quá lớn hay không, để cậu thoải mái yên tâm, họ còn bảo rằng có vấn đề gì cũng có thể nói với ba mẹ.

Nhạc Minh Tâm do dự một chút, liền đứng trước mặt ba mẹ, nhỏ giọng bình tĩnh nói rằng: “Con là người đồng tính.”

Mẹ cậu trợn lớn hai mắt hỏi rằng cậu nói vậy là ý gì, còn ba thì lập tức ném vỡ cái ly đang cầm trên tay.

Bầu không khí làm người khác chẳng mấy dễ chịu ấy cứ ở trong nhà bọn họ suốt đoạn thời gian, nhưng Nhạc Minh Tâm lại không cảm thấy quá khó chịu, trái lại thì giống như trút được gánh nặng hơn. Cậu ở trường chăm chỉ học tập vượt qua học kì một của lớp 12, thành tích có tăng lên. Hai mẹ con cứ chiến tranh lạnh được ba tháng cuối cùng bà cũng chủ động nói chuyện lại với Nhạc Minh Tâm, còn làm món óc heo hầm thuốc bắc để bồi bổ cho cậu, còn bắt ba Nhạc đang rất không tình nguyện mà đưa mình tới trường thăm cậu.

Hai tháng trước kì thi đại học, việc ôn tập khiến tất cả học sinh đều tiến vào trạng tháo vô cùng lo lắng. Nhạc Minh Tâm đang trong tiết tự học liền bị thầy chủ nhiệm gọi ta ngoài, thầy dùng đôi mắt ngập nước mà nhìn cậu, trong giọng nói cũng là sự không đành lòng.

“Minh Tâm, bệnh viện vừa mới gọi điện thoại, họ nói là ba mẹ em xảy ra tai nạn giao thông, trên đường tới trường thăm em.”

Chờ tới khi Nhạc Minh Tâm hoảng loạn lao ra khỏi trường, bắt xe đi tới bệnh viện, thì ba Nhạc đã không thể cứu được nữa rồi, ông bị một chiếc xe tải mất lái đâm phải, trực tiếp đâm thẳng vào ghế lái. Mẹ Nhạc đang nằm trên giường bệnh, trên quần áo toàn là máu, Nhạc Minh Tâm tới gần bà, dùng bàn tay của mình mà nằm lấy bàn tay vô lực của mẹ.

Bà muốn nói chuyện, Nhạc Minh Tâm đưa tai lại gần, đôi tai vì chạy vội vã nên đỏ cả lại chạm vào bờ môi của bà, lạnh đến dọa người.

“Học … học cho giỏi, con biết … biết chưa …”

Nhạc Minh Tâm cắn chặt môi, viền mắt đỏ lên, nói không thành lời, chỉ biết gật đầu thật mạnh.

“Con thích … thích nam sinh … cũng không, không sao cả …”

Nước mắt của Nhạc Minh Tâm trào ra, rơi xuống gò má của mẹ.

“Con phải sống thật tốt nhé …”

Nhạc Minh Tâm dường như chết lặng, cậu kí tên lên văn kiện mà bác sĩ đưa tới, ngay lúc cầm bút bàn tay cũng run rẩy. Còn chưa ra khỏi viện, bên phục vụ tang lễ đã tìm tới Nhạc Minh Tâm, cậu gần như luôn mang vẻ mặt hờ hững để hoàn thành xong xuôi mọi thủ tục, những người họ hàng hoặc xa hoặc gần hoặc thân hoặc sơ thân cứ đến rồi lại đi.

Ba mẹ qua đời chưa tới nửa tháng cậu một lần nữa quay trở về trường, tất cả giáo viên cùng bạn bè khi đối mặt với cậu luôn là một bộ dạng như muốn nói rồi lại thôi, chính bản thân cậu lại chẳng cảm nhận được một chút cảm giác chân thật nào, chỉ còn ngày qua ngày tiếp tục học tập trong sự chết lặng.

Ngày ấy thi đại học, cậu bước ra khỏi trường thi, nắng đầu hè tháng sáu chiếu trên mặt.

Có rất nhiều các bậc phụ huynh đều đang đứng chờ ở bên ngoài trường thi để đón con cái của mình, có người còn cầm trên tay hoa tươi, cậu mờ mịt đứng đó, nhìn những thí sinh từng người từng người một vui vẻ chạy ra tựa như chú chim nhỏ được xổ lồng lướt ngang qua cậu, chạy tới sà vào vòng tay của ba mẹ. Nhạc Minh Tâm đột nhiên ngồi xổm xuống, vùi đầu vào, nước mắt rơi xuống ướt đẫm ống tay áo.

Nhân sinh rộng lớn, tựa như cánh đồng hoang.

Sau khi kết quả thi được công bố, cũng không phải là đặc biệt lý tưởng, một mình Nhạc Minh Tâm ở trong nhà đối chiếu từng trường theo quyển hướng dẫn dày cộp, cậu điền vào tất cả các trường không xa thành phố A, chủ nhiệm đã nói cho cậu biết Hạ Thành An chuyển tới thành phố ấy, cậu cũng đã lấy được số điện thoại của Hạ Thành An, nhưng khi gọi tới thì đó lại là số không khả dụng.

Cậu bỏ lại căn nhà mình đã ở gần hai mươi năm, rời khỏi thành phố này, vừa đi học vừa đi làm, sau đó thi lấy bằng giáo viên, tìm việc làm.

Một thành phố nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng chẳng nhỏ, Nhạc Minh Tầm dần cảm thấy bản thân có chút tức cười. Hình dáng của Hạ Thành An trong tâm trí cậu, từ rất rõ ràng trở thành mơ hồ, cậu lại vẫn cứ chỉ sống một mình như vậy.

Cho đến tận ngày hôm ấy, ở trước cửa ‘Giang hồ biên’, Hạ Thành An đội chiếc mũ len màu lam nhạt, dựa vào tường hút thuốc.

May mà chuyện xưa vẫn còn chưa kết thúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.