Xà Hạt Mỹ Nhân Của Lãnh Vương

Chương 9: Chương 9: Ám sát đêm động phòng




Mộ Dung Ưng lập tức bắt lấy tay nàng, ánh mắt trở nên âm lãnh, vô cùng sắc bén bắn thẳng về phía nàng. “Thế nào? Ngươi còn muốn ám sát bổn vương sao? Ngươi cho rằng bổn vương thật sự bị ngươi mê hoặc ý loạn tình mê sao? Bổn vương đã sớm đề phòng ngươi.”

“Ngươi đã sớm đề phòng ta?” Mạn Tâm ngây ngẩn cả người. Thật không ngờ chỉ là chính mình dưới tình thế cấp bách có cử chỉ ám sát hắn, làm sao hắn lại sớm biết?

“Ngươi dường như đã quên đêm động phòng hoa chúc là ai vì muốn giữ gìn trong sạch đâm bổn vương bị thương?” Mộ Dung Ưng lạnh lùng nói. Đối với đêm đó, trong trí nhớ của hắn khắc sâu vô cùng.

Đêm động phòng hoa chúc Trữ An công chúa đâm hắn bị thương? Mạn Tâm kinh hãi, hóa ra còn có chuyện như vậy?



Ưng vương phủ từ trên xuống dưới khắp chốn đều vui mừng. Nơi nơi đều là tiếng kính rượu chúc mừng.

“Vương gia, chúc mừng,chúc mừng.”

“Vương gia, chúc mừng, chúc mừng.”

“Cám ơn, cám ơn.” Hắn tiếp hết ly rượu này tới ly rượu khác do người khác kính tới.

Sauk hi tiếp đãi quan khách đã có chút men say, hắn được nghĩa đệ Tiêu Lăng cùng Tử Vân đưa vào động phòng.

“Chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương phi trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử.” Trong phòng, nha hoàn hành lễ chúc phúc, sau đó, mặt mang ý cười lui xuống.

Nhìn thấy tân nương tử một thân giá y đỏ thẫm đội hồng voan ngồi ở mép giường, hắn đi qua, lấy tay chậm rãi mở khăn voan. Nhưng chỉ liếc mắt một cái, hắn đã bị kinh ngạc.

Làn da trắng như tuyết, ửng hồng mềm mại, đôi mắt trong veo tựa làn thu thủy, cái miệng anh đào nhỏ nhắn không tô mà đỏ thắm, xinh đẹp động lòng người, dưới giá y đỏ thẫm càng làm nổi bật lên dung nhan xinh đẹp không gì sánh được.

Nàng cũng đồng dạng rung động. Ai cũng đều nói Ưng vương là thiên hạ đệ nhất mỹ nam, nhưng nàng thật sự không ngờ một người nam nhân lại có thể đẹp như thế này.

Hai người lẳng lặng nhìn nhau. Sau phút thất thần Mộ Dung Ưng nhìn thấy trên bàn đã sớm chuẩn bị sẵn rượu giao bôi. Hắn ngồi vào một bên, cầm lấy một ly đưa cho nàng nói: “Uống xong chén rượu giao bôi này chúng ta chính là vợ chồng.”

Lúc này sắc mặt mới Trữ An công chúa ửng đỏ, cúi đầu vươn tay tiếp nhận chén rượu trong tay hắn, nhẹ nhàng nâng chén đưa đến bên môi, ánh mắt đột nhiên lóe lên.

Hắn cũng nâng cốc, đặt chén ở bên miệng ngửa đầu uống cạn. Vừa mới uống xong liền cảm giác ngực đột nhiên nổi lên một cơn đau đớn.

“Choang…” Chén rượu lập tức rơi xuống mặt đất vỡ nát. Hắn liền thấy ngực mình cắm một thanh chủy thủ mà chính tay nàng đang nắm chuôi dao.

“Ngươi dám ám sát bổn vương?” Mộ Dung Ưng kinh ngạc nhìn nàng, đánh một chưởng vào ngực của nàng giận dữ hét: “Nói! Ngươi là bị ai sai khiến? Là âm mưu của Hạ Quốc các ngươi?”

Trữ An công chúa bị hắn dùng một chưởng đánh ngã ngồi trên mặt đất, miệng đầy mùi máu tươi, máu từ khóe miệng chảy xuống. Nàng lấy tay ôm ngực, không chút sợ hãi nhìn hắn: “Chuyện này không có lien quan đến Hạ quốc. Là ta một mình gây nên. Hai nước hòa thân, ta là công chúa Hạ quốc, đây là sứ mệnh của ta, ta không có cách nào cự tuyệt, chỉ có thể hy sinh hạnh phúc chính mình. Tuy rằng thân bất do kỷ gả cho ngươi nhưng là lòng ta đã đối tượng Mặc dù kiếp này không thể gả cho hắn cũng sẽ cả đời vì hắn thủ thân như ngọc.”

“Ngươi đã có người trong lòng nên mới cự hôn, mà không phải đến ám sát bổn vương?” Mộ Dung Ưng tuyệt đối tin tưởng đây là lý do dối trá của nàng.

“Cự hôn?” Trữ An công chúa cười lạnh một tiếng, trong mắt đều là hận ý “Nếu có thể cự hôn ta còn xuất hiện ở trước mặt ngươi được sao? Về phần ám sát ngươi là bởi vì ta hận ngươi. Nếu không phải các ngươi cầu hôn, ta sẽ không phải cùng huynh ấy tách ra, cũng không bị ép gả đến nơi đây.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.