Xà Hạt Mỹ Nhân Của Lãnh Vương

Chương 85: Chương 85: Đòi người của Vương phủ




“Công chúa, công chúa, không tốt rồi. Vương gia muốn sủng hạnh…” Song Nhi thở hổn hển chạy vào, thở không ra hơi, tức giận hồi bẩm.

Mạn Tâm lập tức đứng dậy, tuy rằng lời của cô ta còn chưa dứt nhưng mình đã nghe rõ, sau đó hốc mắt có hơi cay cay, đúng là mình vẫn còn hiểu sai về hắn, xét cho cùng thì hắn vẫn là đàn ông, có lẽ bất đắc dĩ lắm hắn mới cố tình để mình thấy.

Song Nhi thấy sắc mặt của nàng không tốt, đứng bên cạnh cũng không dám nói lời nào.

Mạn Tâm muốn đi hỏi, nhưng bước chân muốn bước rồi lại dừng, nàng dựa vào cái gì đến hỏi chứ, chỉ sợ đi rồi lúc trở về tự chuốc lấy xấu hổ mà thôi.

“Công chúa, có muốn nô tì đi tìm hiểu một chút không?” Song Nhi không biết nàng đang suy nghĩ gì.

“Không cần.” Mạn Tâm lắc đầu, đột nhiên phân phó: “Song Nhi, ngươi đi dặn phòng bếp chuẩn bị một ít rượu và thức ăn, sau đó thỉnh Vương gia lại đây dùng bữa tối!”

“Dạ, nô tì đi ngay!” Song Nhi tuy không rõ sao công chúa đột ngột muốn mời Vương gia dùng cơm tối, nhưng công chúa sai bảo thì cô không dám chậm trễ.

Mạn Tâm biết mình không thể ngăn cản, có lẽ sớm muộn gì thì ngày này cũng sẽ đến, chẳng qua là xảy ra sớm hơn, tính ra nàng đã tới đây được ba tháng, cho dù nàng nỗ lực hết mình nhưng chuyện vẫn như trước không có bất kỳ thay đổi nào, đường về nhà đúng là xa vời vợi, Vân của nàng giờ phút này đang làm gì?

Nhận được lời mời của nàng, Mộ Dung Ưng tuy rất kinh ngạc, không phải nàng nghe được mình muốn sủng ái nữ nhân mà phát cáu đấy chứ? Nhưng cũng không đúng, nếu phát cáu thì mời mình cùng dùng bữa làm gì. Hắn muốn xem thử nàng rốt cuộc muốn làm gì, nữ nhân này giờ đây càng ngày càng khiến cho hắn suy nghĩ không thông và làm hắn chờ mong.

Khi đến Mạn Tâm các, nàng đã ngồi trong sân, trên bàn rượu và thức ăn đã chuẩn bị xong, thấy hắn tiến vào, Mạn Tâm mỉm cười đứng dậy, thuận miệng hỏi: “Chàng đến rồi, có phải mấy ngày nay bề bộn nhiều việc lắm không?”

“Cũng được.” Mộ Dung Ưng nhìn nàng một cái, nói thẳng vào chủ đề chính: “Sao đột nhiên muốn mời bổn vương cùng dùng bữa vậy?”

“Không phải chàng cho là ta lại có âm mưu gì đấy chứ?” Mạn Tâm cười, vẻ mặt của hắn đã nói với mình rồi.

“Bổn vương quả thật nghĩ vậy, vậy ngươi…không có âm mưu?” Thấy nàng thẳng thắn như thế, Mộ Dung Ưng cũng không có giấu diếm.

“Ta nên trả lời chàng như thế nào? Ta nói không có, chàng có tin đâu, vậy chàng nghĩ ta sẽ có âm mưu gì?” Mạn Tâm thật muốn biết lúc này hắn sẽ nhìn mình như thế nào.

“Không biết, nếu bổn vương biết, có lẽ cũng không đến đây.” Mộ Dung Ưng nói.

“Chẳng qua muốn cùng ăn bữa cơm với chàng, chàng liền hoài nghi ta có âm mưu, tất phải có lý do, ta muốn biết vô cùng.” Mạn Tâm vẫn bình tĩnh cười như trước.

“Chẳng lẽ ngươi không biết bổn vương đêm nay muốn sủng ái nữ tử khác sao?” Hắn rõ ràng nhìn thấy Song Nhi, cô ta sẽ nói cho nàng biết.

“Biết chứ!” Mạn Tâm biết rõ, gật đầu.

“Vậy không phải là lý do sao? Nếu bổn vương không nhớ lầm từng có người uy hiếp bổn vương không được động vào nữ nhân khác.” Mộ Dung Ưng làm rõ ra.

“Đúng là có nói, chàng biết không thật ra ta rất muốn giở trò với chàng, âm mưu thiến chàng!” Mạn Tâm cắn răng nói xong, lại nói: “Chỉ là ta biết mình không có bản lĩnh đó, vả lại chàng còn hận ta thấu xương, có nữ nhân khác là chuyện sớm muộn, cho nên ta hôm nay mời chàng đến cũng không có ý gì khác, chỉ là chàng đã thuộc về người khác trước, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, cũng không quá phận đấy chứ?”

“Không quá phận, chỉ sợ rượu này không dễ uống!” Mộ Dung Ưng nhìn chén rượu trong tay.

Mạn Tâm hiểu được hắn muốn nói gì, chẳng lẽ hắn cho là mình hạ độc trong rượu sao? Giựt lấy chén rượu của hắn liền đổ vào trong bầu rượu, rồi đổ rượu của mình vào trong, khẽ lắc một chút mới đổ ra lại.

“Yên tâm rồi.” Mộ Dung Ưng nói xong thì uống hết rượu trong tay.

“Ha ha.” Mạn Tâm bỗng cười rộ lên, khiến hắn sửng sốt, “Chàng không sợ ta uống thuốc giải trước sao?”

Mộ Dung Ưng híp mắt lại, hắn thật sự không nghĩ như vậy, nói thế thì nàng thật sự đã hạ độc.

Nhìn sắc mặt căng thẳng của hắn, Mạn Tâm lúc này mới cười nói: “Yên tâm đi, ta không có hạ độc, ta có độc chết mình cũng sẽ không độc chết chàng, cứ yên tâm về chuyện này.” Nàng bưng chén rượu lên, cung kính uống trước.

Mộ Dung Ưng cầm lấy chén rượu, thấy nàng uống hết rượu thật giỏi.

“A, thật cay!” Mạn Tâm lấy tay quệt miệng của mình, hóa ra rượu trắng (rượu đế) cay đến vậy.

“Không biết uống, thì đừng miễn cưỡng!” Mộ Dung Ưng nhìn thấy dáng vẻ rất buồn cười của nàng.

“Ai nói ta không biết uống, ta chỉ là không uống rượu trắng thôi, trước kia ta vẫn uống rượu đỏ với bia.” Mạn Tâm nói xong mới phát giác hắn đang hồ nghi nhìn mình le lưỡi.

“Rượu đỏ với bia là cái gì?” Hắn hỏi, là đặc sản của Hạ quốc sao? Hắn dường như chưa nghe nói qua.

“Có nói chàng cũng không hiểu, dùng bữa đi!” Mạn Tâm chuyển sang đề tài khác, “Thật ra ta mời chàng đến là để chúc mừng chàng.”

“Chúc mừng bổn vương? Chúc mừng bổn vương cái gì?” Mộ Dung Ưng nhìn nàng, không phải nàng nói là chuyện đêm nay đấy chứ!

“Chúc mừng trong lòng chàng có mỹ nhân, chẳng lẽ không đáng chúc mừng sao?” Mạn Tâm biết hắn hiểu rõ còn cố hỏi.

“Ừ thì nên chúc mừng, nhưng không biết lời chúc mừng của ngươi có thật lòng hay không, hay là còn ý đồ khác.” Mộ Dung Ưng nhìn nàng lúc trước còn ra vẻ bất mãn, vậy mà giờ đây lại có thể chúc mừng mình.

“Ý đồ khác? Bản thân ta cũng muốn lắm, chỉ là bây giờ ta không biết làm thế nào, sao một nữ nhân lại thật lòng chúc mừng tướng công của mình đi sủng ái nữ nhân khác được chứ! Ta không độ lượng như vậy, nhưng ta biết ta không ngăn cản được, nếu đã không ngăn được, vậy cũng đành chúc mừng mà thôi, ta cũng đau xót thay cho mình hằng đêm phòng không gối chiếc, mắt rưng lệ mà vẫn phải cười nhìn chàng đi vào phòng của nữ nhân khác.” Giọng điệu của Mạn Tâm thật tùy tiện nhưng trên mặt lại vô cùng bi thương uống hết rượu trong tay lại tiếp tục nói: “Thật ra, ta rất muốn, rất muốn trở lại là là loại người lòng dạ độc ác như mình trước kia, nhưng ta làm không được, trong trò chơi tình yêu, không muốn tổn thương người khác, vậy chỉ có thể gây tổn thương, làm hại đến bản thân mình…”

“Ngươi muốn làm bổn vương cảm động sao, phòng không gối chiếc là ngươi cầu còn không được, lòng dạ độc ác, không muốn bị người ta tổn thương cho nên mới gây ra tổn thương, chỉ là những gì cần thương tổn ngươi đã thương tổn hết rồi, đã không có người để cho ngươi có thể thương tổn được nữa.” Mộ Dung Ưng không cảm động bởi những lời của nàng, trái lại còn cảm thấy nàng cố tình đóng kịch giả vờ đáng thương như thế.

“Chàng nói rất đúng, cho nên lúc này đây ta quyết định thương tổn tới mình!” Mạn Tâm lại uống cạn chén, nàng thật sự đã quá mệt mỏi.

“Ngươi muốn làm gì?” Mộ Dung Ưng nhìn chằm chằm nàng, nàng tuyệt đối sẽ không thương tổn tới mình!

“Không muốn làm gì, chỉ cảm thấy không còn hi vọng nữa, ta cố gắng lâu như vậy chỉ muốn chàng yêu ta một chút, nhưng bây giờ ta đã hiểu được, tình yêu của chàng có thể trao cho bất kỳ kẻ nào, ngoại trừ ta, chàng nói ta còn có thể tham vọng quá đáng sao, có thể hy vọng xa vời là chàng sẽ yêu ta sao?” Tuy nói những lời này là để cho hắn nghe nhưng Mạn Tâm thật sự rất đau lòng.

Nhìn nàng có hơi ngà ngà say, Mộ Dung Ưng uống hết rượu trong tay, chỉ nói một câu: “Ngươi khiến cho người khác tuyệt vọng, sao còn hy vọng xa vời là người khác sẽ cho ngươi hy vọng chứ!”

“Không, chuyện đấy không phải là ta làm!” Mạn Tâm kích động phủ nhận, rồi lại lắc đầu, “Quên đi, có nói ngươi cũng không tin, nhưng nếu ngươi có để ý thì sẽ cảm giác được ta thật sự thay đổi, ngươi có cảm thấy không?” Nàng chỉ muốn biết đáp án này.

“Bổn vương…” Mộ Dung Ưng dừng lại một chút, “Không thể không thừa nhận là ngươi hoàn toàn khác trước kia, nhưng bổn vương quả thật không thể thuyết phục bản thân mình tin tưởng ngươi!”

“Được rồi, ta hiểu!” Mạn Tâm uống xong chén rượu cuối cùng, một giọt nước mắt rơi xuống, nhưng nàng vẫn cười như trước, “Ngươi đi đi, có người đang chờ ngươi đấy!”

Mộ Dung Ưng nhìn giọt lệ của nàng rơi xuống bàn vỡ tan, trái tim bỗng đau một chút, hắn thật sự không có cảm giác với nàng sao?

Nhìn thấy bước chân của hắn bước ra khỏi cửa, Mạn Tâm cầm lấy bầu rượu tu vào miệng mình, bản thân mình đã cố gắng, tạm nhân nhượng tất cả vì lợi ích toàn cục thì đổi lấy chỉ là một câu kia của hắn “Bổn vương thật sự không thể thuyết phục bản thân tin tưởng ngươi!” Vậy mà nàng còn muốn cố gắng sao, còn hy vọng xa vời là hắn sẽ yêu mình sao?

Nhung vì sao lòng mình khó chịu như vậy, không chỉ vì mình không thể trở về mà còn có cái gì đó nàng không rõ.

“Công chúa, người đừng uống nữa, người uống say rồi!” Song Nhi thấy Vương gia bỏ đi, liền đến giựt lấy hũ rượu trong tay nàng.

“Song Nhi, ta còn chưa uống, để ta uống, ta muốn uống rượu, nhưng sao vẫn tỉnh táo như vậy chứ!” Thân người Mạn Tâm lại lắc lư như muốn ngã sấp xuống.

“Công chúa cẩn thận, nô tì dìu người đi nghỉ ngơi!” Song Nhi nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy nàng.

“Song Nhi, ngươi nói xem, ta đẹp không?” Mạn Tâm lập tức giãy thoát ra khỏi cô.

“Đẹp, công chúa chẳng những là Hạ quốc đệ nhất mỹ nhân mà còn là Vương phi xinh đẹp của Thiên triều quốc.” Song Nhi nói thật lòng, “Thiên hạ ai ai cũng biết công chúa đẹp.”

“Vậy tại sao hắn không thích ta, không phải nói nam nhân đều thích nữ nhân xinh đẹp sao, mà ta lại còn chủ động như vậy!”

“Nô tì không biết, có lẽ Vương gia không phải không thích…” Song Nhi cũng không biết nói gì, cô quả thật muốn nói e rằng Vương gia không dám thích mà thôi.

“Ngươi không biết, ngay cả chính ta còn không biết thì làm sao ngươi biết được!” Mạn Tâm cười đau xót, “Ta đã hết sức cố gắng bù đắp lại, nhưng cũng không sưởi ấm được lòng hắn.”

“Công chúa, người đừng vậy, người hãy cho Vương gia một ít thời gian đi, ngài ấy sẽ phát hiện ra tính tốt của người!” Song Nhi nói.

“Thời gian, nhưng ta không có nhiều thời gian như vậy!” Mạn Tâm nhìn cô, cô làm sao biết mình chỉ sợ, sợ có một ngày thật sự trở về được thì Vân sẽ không còn thuộc về mình nữa, cũng sợ mình đánh mất trái tim ở nơi này, đột nhiên ôm lấy cô, “Song Nhi ta nhớ nhà nhớ…quá, muốn trở về thật!”

“Công chúa, nô tì cũng nhớ nhà.” Song Nhi nghĩ nàng nói về Hạ quốc, “Nếu công chúa thật sự nhớ nhà, thì chúng ta tìm một lúc nào đó quay về thăm đi!”

“Trở về, không thể quay về được, ta trở về không được!” Mạn Tâm buông nàng ra, ngã xuống, nhắm mắt lại nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, nàng quay về không được, người thân của nàng, bạn bè của nàng, người yêu của nàng, nàng đều không thấy được.

“Công chúa.” Song Nhi bị hù dọa, công chúa như vậy, cô chưa từng thấy qua, với lại lời của nàng thật kỳ quái, vì sao lại không thể quay về, nếu nàng muốn, thì trở về là được!

“Không được, ta không thể chờ đợi, ta phải về nhà, bây giờ ta phải trở về nhà!” Mạn Tâm bỗng nhiên từ trên giường ngồi dậy.

Song Nhi bị nàng làm giật mình, vội vàng giữ chặt nàng: “Công chúa, cho dù muốn về, cũng phải đợi ngày mai đã!”

“Không cần chờ, ta sẽ trở về rất nhanh!” Mạn Tâm nở nụ cười.

Nhưng Song Nhi lại cảm thấy nụ cười kia khiến cho lông tóc dựng đứng lên, bỗng có một dự cảm xấu, “Công chúa, người hãy dẫn nô tì cùng trở về đi!”

Mạn Tâm chỉ quay đầu cười với cô, giơ tay tháo toàn bộ trang sức trên đầu xuống khiến cho mái tóc buông rơi lòa xòa, cởi áo khoác để lộ ra cẩm phục màu trắng bên trong.

“Công chúa, người muốn làm gì?” Song Nhi không rõ nhìn nàng, muốn ngăn cản.

“Song Nhi, ngươi còn chưa nhìn thấy ta múa qua phải không? Ta múa cho ngươi xem, ta có học múa đấy!” Mạn Tâm chuyển động người, việc này xem như báo đáp ân huệ chăm sóc trong mấy ngày qua của cô ta, thân thể đụng phải chiếc bàn bên cạnh, nàng dừng bước nhảy, kéo cô đi ra ngoài, “Chỗ này nhỏ quá, ta đến hoa viên múa cho ngươi xem.”

“Công chúa.” Song Nhi bị nàng lôi kéo tới phía trước, có phải công chúa nói thật hay không? Công chúa uống rượu vào thì thật khác thường, những lời nói ra cô nghe không hiểu.

Trong biệt viện.

Mị Nhi vừa kích động lại vừa thấp thỏm chờ trong phòng, nàng chính là chuẩn bị một trăm lượng bạc cho quản gia mới có được cơ hội này, đặc biệt trang điểm ăn vận tỉ mỉ một phen, nghĩ đến việc hầu hạ Vương gia thì miệng nàng không khép lại được, nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ có ngày tiến vào vương phủ, còn có thể hầu hạ Vương gia, hồi hộp nên trong lòng bàn tay đổ mồ hôi…

Mộ Dung Ưng đi tới phía ngoài biệt viện thì dừng bước, nghĩ đến dáng vẻ đau lòng rộng lượng đầy tự nhiên đêm nay của nàng, rồi nghĩ về lời nói hùng hổ dọa người kia của Tử Vân, hắn thở dài vẫn cứ đi vào.

“Nô tì tham kiến Vương gia.” Nha hoàn chờ ở bên ngoài nhìn thấy hắn vội vàng hành lễ.

“Lui xuống đi.” Mộ Dung Ưng khoát tay.

Nghe được Vương gia đến đây, Mị nhi khẩn trương không biết làm sao cho phải, nhìn thấy góc y phục kia vừa xuất hiện ở cửa, liền quỳ xuống: “Nô tì tham kiến Vương gia.”

“Đứng lên đi!” Giọng điệu của Mộ Dung Ưng không chứa đựng một chút ấm áp, xoay người ngồi xuống một bên.

“Tạ ơn Vương gia.” Mị nhi đứng dậy trộm nhìn khuôn mặt không dễ nhìn của hắn, trong lòng hồi hộp một chút, hay là Vương gia không thích mình!

Mộ Dung Ưng chỉ thản nhiên quét mắt tới nàng một cái, không có gì đặc biệt, thậm chí nhìn đến lần thứ hai cũng chẳng nổi lên dục vọng.

“Vương gia, mời uống trà.” Mị nhi bưng chén trà trong tay mà run rẩy.

“Không cần, bổn vương mệt rồi muốn nghỉ ngơi sớm một chút.” Mộ Dung Ưng nói thẳng.

“Dạ, để nô tì thay y phục cho Vương gia.” Vui mừng lộ rõ trên nét mặt của Mị nhi, mình không biết làm sao mở miệng, sợ hầu hạ không tốt sẽ chọc giận Vương gia, vừa muốn đưa tay cởi bỏ y phục của hắn, chợt nghe từ bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng ca thật bi thương.

“Ta là một con hồ ly tu hành ngàn năm, ngàn năm tu hành, ngàn năm cô độc…” Mạn Tâm ở trong hoa viên, mặc sức nhảy múa cất tiếng hát, nàng thích nhất là bài Bạch Hồ này, thích bài hát này không phải bởi vì bài hát nghe êm tai, ca từ tuyệt vời, mà là nàng ưu thích cái loại tâm trạng thương tâm này, mỗi một lần nàng hát xong bài này đều khóc, bài hát này giống như chính mình vậy, nhưng chỉ khác Bạch Hồ kia đau đớn vì bị người yêu phản bội vứt bỏ.

Song Nhi há to miệng, cô không ngờ công chúa múa hát lại tuyệt vời như vậy.

Có rất nhiều hạ nhân dần dần tụ tập bên cạnh, đều xem đến mê mẩn.

Mộ Dung Ưng nghe được, đấy là tiếng của nàng, đúng là một ca khúc đau thương, nàng đang làm gì đó, muốn dùng tiếng ca để thu hút mình sao?

“Vương gia, nô tì thay y phục cho người.” Mị nhi thấy hắn cũng không giơ hai tay ra, cẩn thận nhắc nhở, cũng hận kẻ hát vô cùng, không phải đây rõ ràng muốn dụ dỗ Vương gia sao?

Hắn chậm rãi giang hai tay ra, ngay thời điểm nàng ta muốn cởi áo khoác ra, đột nhiên lại khép tay lại, đầu cũng không ngoái lại liền đi ra ngoài.

“Vương gia.” Mị nhi trơ mắt nhìn hắn rời đi, tức giận dùng tay đập vào chiếc bàn bên cạnh, tối nay là kẻ nào đã phá hủy chuyện tốt của nàng, nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho kẻ đó.

“Hãy để em múa thêm một khúc nữa vì chàng, chỉ vì trước khi chia tay chàng đã ngoái đầu nhìn lại…”

Lúc Mộ Dung Ưng đi đến hoa viên thì liền thấy nàng áo trắng nhẹ nhàng tung bay xoay tròn lấy thân thể, mái tóc dài đong đưa theo gió, dáng vẻ như say như không, xinh đẹp vô cùng, nhưng ở dưới ánh trăng chiếu rọi, hắn bắt gặp trên mặt nàng nước mắt chưa khô, bộ dạng tập trung đến xuất thần của nàng khiến cho người khác đau lòng, dáng vẻ vừa múa vừa ca hát của nàng cực kỳ giống hồ tiên (hồ ly tu luyện thành tiên).

Mạn Tâm càng hát càng thương tâm, nghĩ mình đến đây đã ba tháng, dùng hết mọi cách cũng không thể làm hắn yêu mình, khiến nàng không thể nào chấp nhận chính là, biết hắn muốn ở cùng một chỗ với nữ nhân khác, lòng nàng giống như bị kim đâm thật đau đớn, bây giờ mới hiểu được, có một thứ tình cảm trong lúc vô tình được bồi dưỡng nên, trong lúc nàng hấp dẫn hắn thì cũng là lúc hấp dẫn chính mình.

Nàng không muốn lừa mình dối người, nàng cung không muốn cứ tiếp tục như vậy, nàng sợ đến phút cuối cùng không được hắn yêu lại mà còn đánh mất trái tim mình, nàng không muốn đợi, nàng cần phải đánh cược một phen với ông trời, chấm dứt tất cả mọi chuyện này, khiến hết thảy mọi chuyện này tựa như một giấc mộng.

Tuy đầu óc thật choáng váng, nhưng nàng biết rõ mình không có uống rượu, nàng chưa từng bình tĩnh tỉnh táo như bây giờ, hất tóc lên, “Vân, chúng ta còn có thể ở cùng một chỗ với nhau hay không thì hãy xem ý trời.”

Ca khúc thật bi thương, vũ điệu quá đẹp.

“Vương phi, vì sao lại múa vậy?”

“Lời bài hát này thật kỳ lạ, nhưng cũng thật thương cảm, tên thư sinh kia sao có thể phụ bạc nàng như vậy, thật khiến cho người ta đau lòng.”

Bọn hạ nhân đều sôi nổi bàn tán.

Mạn Tâm không biết khi nào đã đứng trên tảng đá ở mép hồ nước, thân người lảo đảo làm người ta nhìn có chút lo lắng.

“Công chúa, cẩn thận, mau tới đây!” Song Nhi muốn đến đỡ lấy nàng.

Khóe môi của Mạn Tâm nhếch lên, lộ ra nụ cười tươi, giơ hai tay ra, không chút do dự liền nhảy xuống.

“Công chúa!” Song Nhi bị công chúa hù cho sợ, không ngờ uống rượu lại tự vẫn, nhưng vì sao nàng phải tự tử chứ?

“Vương phi.” Ở giữa đám hạ nhân có người hô lên nhưng chẳng hề đi cứu nàng, tuy rằng trong mấy tháng này Vương phi đã thay đổi rất nhiều nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ liền quên trước kia nàng đã đối xử với họ như thế nào.

Mộ Dung Ưng trong nháy mắt phản ứng không kịp, không ngờ nàng lại tự vẫn, chờ đến khi thấy y phục màu trắng nổi lên trên mặt nước, hắn mới bỗng bừng tỉnh, nàng tự vẫn thật, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác sợ hãi mất đi nàng, nhún người một cái liền nhảy vào trong nước.

“Công chúa, các người mau cứu Vương phi đi!” Song Nhi khóc lóc hô to.

Hạ nhân bên cạnh nhìn thấy người nhảy xuống chính là Vương gia cũng không dám chậm trễ, lần lượt hết người này đến người khác nhảy xuống, nhưng Vương gia đã ôm Vương phi cả người ướt sũng từ trong nước đi lên…

“Công chúa, người thế nào rồi?” Nhìn thấy sắc mặt của công chúa tái nhợt, hôn mê bất tỉnh. Song Nhi hoảng sợ khóc lên.

“Mau đi gọi thái y!” Mộ Dung Ưng ra lệnh.

“Dạ.” Một hạ nhân đứng bên cạnh, nhanh như chớp đã biến mất.

Mộ Dung Ưng ôm nàng trở về Mạn Tâm các , liền lập tức phân phó: “Song Nhi, thay y phục sạch sẽ cho Vương phi!”

“Dạ, Vương gia.” Song Nhi không dám chậm trễ, nhanh chóng cởi y phục ướt sũng của nàng ra, thay nhanh quần áo khác cho nàng, ở bên cạnh khẽ khóc lóc: “Công chúa, sao người lại tự vẫn vậy? Nếu người muốn trở về, thì cứ nói với Vương gia, Vương gia nhất định sẽ đồng ý!”

“Song Nhi, ngươi đang nói cái gì? Về nhà cái gì? Rốt cuộc chuyện này là sao?” Mộ Dung Ưng hỏi, chẳng lẽ nàng tự tử là vì nguyên nhân khác.

“Bẩm Vương gia, sau khi Vương gia rời khỏi Mạn Tạm các, công chúa lại uống rất nhiều rượu, nô tì khuyên thế nào cũng không nghe, còn hỏi nô tì tại sao Vương gia không thích người, công chúa còn nói muốn về nhà rồi lại nói trở về không được, người rất đau lòng, kế đó bỗng nói người sẽ trở về nhà rất nhanh, còn nhảy múa cho nô tì xem, nói trong phòng nhỏ quá nên đi ra hoa viên…” Song nhi một chữ cũng nói không được, đột nhiên quỳ gối trước mặt hắn, “Vương gia, nô tì biết trước kia công chúa đã làm nhiều chuyện quá đáng, cho dù bây giờ công chúa đã thay đổi trở nên rất tốt, thì mọi người cũng đều không tin người, nhưng nô tì biết rất rõ côngchúa thật sự đã thay đổi, người cũng không phải là công chúa của trước kia nữa, xin Vương gia ân chuẩn để cho công chúa quay về Hạ quốc một chuyến!”

“Song Nhi, ngươi đứng lên trước đi!” Mộ Dung Ưng nói, nếu nàng muốn quay về Hạ quốc, hắn đương nhiên đồng ý, còn có thể đi theo cùng.

“Vương gia, thái y đến rồi.” Quản gia ở ngoài cửa hồi bẩm.

“Vào đi!” Hắn cất giọng hô.

“Thần tham kiến Vương gia…” Thái y vừa định hành lễ đã bị hắn xua tay ngăn lại, “Bắt mạch cho Vương phi trước đi!”

“Dạ.” Thái y không dám chậm trễ, nhanh chóng đến bắt mạch.

Một hồi lâu mới đứng dậy nói: “Vương gia, không cần lo lắng, Vương phi không có gì đáng ngại, chỉ là tỉnh rượu sẽ vô sự thôi!”

“Bổn vương đã biết, lui xuống đi!” Mộ Dung Ưng bảo, không có gì là tốt rồi.

Song Nhi cũng biết điều lui ra ngoài.

Mộ Dung Ưng đến bên giường, nhìn vết thương kia của nàng vẫn chưa lành hẳn, nàng khi nào lại trở nên yếu ớt như vậy, vì nhớ nhà mà lại có thể nghĩ tới tự vẫn? Chẳng lẽ do đau lòng thật sao? Nàng không sợ trở lại Hạ quốc, không biết phải đối mặt làm sao với tên Thái tử ca ca kia à?

“Đại ca.” Dương Tử Vân phong trần mệt mỏi chạy tới đẩy cửa ra nói: “Đệ nghe nói cô ta nhảy hồ tự vẫn, có phải không?”

“Không biết là tự vẫn, hay là uống rượu trượt xuống!” Mộ Dung Ưng không biết vì sao lại cố tình thanh minh cho nàng.

“Đệ thấy cô ta cố ý đó, cô ta vẫn y như trước, đây chỉ là thay đổi sách lược thôi!” Dương Tử Vân không cười hừ lạnh, tuyệt đối không tin nàng làm vậy là do uống rượu.

“Có phải hay khoông cũng không thay đổi được gì, đi thôi, chúng ta đi ra ngoài trước!” Mộ Dung Ưng đi ra hướng ngoài cửa.

Dương Tử Vân bước nhanh đuổi theo hắn, “Đại ca, cô ta bây giờ thật trở nên thông minh, biết dùng chính mình để giành lấy sự cảm thông, huynh nhất định không được mềm lòng.”

“Tử Vân, gần đây đệ có phải quá đáng lắm không?” Mộ Dung Ưng liếc xéo hắn một cái.

“Là người ta quan tâm đại ca, nếu cô ta không sao vậy thì đệ đi trước!” Dương Tử Vân biết mình nói quá nhiều, nếu không sẽ phản tác dụng, đại ca cũng không phải là con nít, huynh ấy nhất định biết phân nặng nhẹ.

Đầu đau như búa bổ, Mạn Tâm từ từ mở to mắt, khi nhìn thấy mọi thứ trước mắt, nàng lại thất vọng, nàng vẫn chưa trở về được, thậm chí còn không chết.

“Công chúa, người tỉnh rồi, thấy thế nào? Có muốn ăn gì không?” Song Nhi thấy nàng mở to mắt, lập tức hỏi.

Nàng lắc đầu lại nhắm mắt lại, chẳng lẽ đây mới thật là thiên mệnh, không chiếm được tình yêu của hắn thì không thể trở vể.

Thấy nàng không nói lời nào, Song Nhi cũng không dám lắm lời, chỉ ngồi một bên chờ đợi.

Mạn Tâm không tin tà ma cũng không tin số mệnh, nàng cũng không tin muốn chết lại không chết được, nhưng nàng không biết nên chết như thế nào, thắt cổ tự vẫn, nhảy núi, nàng nghĩ tới mấy trăm loại, nhưng đến lúc nàng sắp chết mà vẫn còn suy nghĩ cho hắn, không muốn để lại phiền toái cho hắn, cho nên vẫn chưa nghĩ ra cách tự vẫn nào mới là tốt nhất.

Nàng cứ ở trên giường như thế, nằm suốt một ngày không ăn không uống, không nói một lời nào.

“Công chúa, nô tì cầu xin người, hãy mau ăn một chút gì đi, nô tì biết công chúa đau lòng, nhưng người cũng không cần tra tấn mình như vậy, người tra tấn mình thì người khác chỉ thấy vui sướng!” Song Nhi luôn cầm đồ ăn đứng trước giường nàng, không ngừng cầu xin cứ nghĩ là nàng đang tuyệt thực.

Mạn Tâm không mở mắt cũng không nói chuyện, nàng không phải tra tấn mình, chỉ là không muốn nói chuyện cũng không muốn mở mắt.

Nhìn thấy nàng hoàn toàn không thèm nhìn tới mặt mình, Song Nhi chờ không nổi nữa, cô chỉ có thể đi cầu Vương gia thôi.

Mộ Dung Ưng vừa về tới vương phủ, Song Nhi liền quỳ gối trước mặt hắn, “Vương gia, van cầu người cứu lấy công chúa.”

“Cô ấy làm sao vậy, còn chưa tỉnh lại nữa à?” Mộ Dung Ưng ngây ra một lúc, kinh hãi hỏi: “Rốt cuộc là sao, xảy ra chuyện gì?”

“Bẩm Vương gia, buổi sáng công chúa đã tỉnh lại, nhưng người mở to mắt rồi lập tức nhắm lại, mặc cho nô tì cầu xin người thế nào, người cũng không mở mắt, không nói một lời, không ăn uống gì cả!” Song Nhi nói.

“Không ăn uống gì cả?” Mộ Dung Ưng khẽ nhíu mày, là do chưa tỉnh rượu hay sinh bệnh rồi, lập tức phân phó: “Song Nhi, ngươi tới phòng bếp, nấu một ít cháo loãng rồi mang lại đây.”

“Dạ, Vương gia!” Song Nhi đáp.

Mộ Dung Ưng đẩy cửa ra liền nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh mà tái nhợt của nàng, nàng nằm ở đấy, hắn đi tới trước mặt, nhìn nàng chằm chằm.

Tuy Mạn Tâm nhắm mắt lại nhưng nàng có thể cảm nhận được có người nhìn mình chằm chằm, nàng biết không phải Song Nhi, ngoại trừ hắn, thì chẳng có ai khác vào đây.

Hắn áp tay lên trán nàng, không phát sốt, nhẹ giọng hỏi một câu: “Còn chưa tỉnh rượu sao? Có phải đầu choáng váng lắm không?”

Đột nhiên cảm nhận được sự ấm áp trong lòng bàn tay của hắn, Mạn Tâm thiếu chút nữa muốn mở mắt, nhưng lông mi vẫn giật giật, cũng không trả lời hắn, đây có đươc xem là quan tâm không?

Mộ Dung Ưng biết nàng tỉnh rồi nhưng chờ một lúc cũng thấy nàng có ý không muốn nói, có hơi tức giận, “Ngươi giận chuyện gì vậy?”

Mạn Tâm rõ ràng càng không thèm nhìn hắn, nàng không muốn nói chuyện, không được sao? Không muốn để ý đến hắn, không được sao?

Thấy nàng vẫn không phản ứng, Mộ Dung Ưng khẽ kéo thẳng người nàng từ trên giường lên, “Bổn vương đang hỏi, ngươi nói đi!”

Bị hắn kéo đột ngột, đầu Mạn Tâm vô cùng choáng váng, tuy có mở mắt nhưng nàng vẫn như trước không nói lời nào.

“Ngươi cố ý có phải không?” Tay của Mộ Dung Ưng ôm eo của nàng, nhìn nàng chằm chằm.

Mạn Tâm đối mặt với hắn, trong mắt có chút khiêu khích, ta chính là cố ý đấy, thì sao nào?

“Không nói lời nào phải không? Bổn vương hỏi ngươi một lần cuối vì sao phải tuyệt thực?” Mộ Dung Ưng tuyệt đối không tin nàng vì mình sủng ái nữ nhân khác mà tự tìm cái chết.

Mạn Tâm suýt chút nữa nở nụ cười, cho xin đi, con mắt nào của hắn lại nhìn ra mình muốn tuyệt thực? Nàng chỉ không muốn ăn uống gì hết thôi.

“Còn không nói phải không?” Trong giọng nói của Mộ Dung Ưng lộ ra sự uy hiếp.

Mạn Tâm ngửa đầu, ý gì thế? Ta chính là không nói đấy, ngươi làm được gì ta?

“Đây là do ngươi tự chuốc lấy, đừng trách bổn vương.“ Mộ Dung Ưng giơ tay điểm trúng huyệt của nàng.

“Nói!”

Mạn Tâm còn chưa hiểu hắn muốn làm gì, liền phát giác bản thân kiềm chế không nổi liền cười ha ha ha ha ha ha. Chết tiệt thật, hắn rõ ràng là điểm trúng huyệt cười của mình.

“Ha ha ha ha.” Không muốn cười nhưng lại nhịn không được, cảm giác bị bắt cười đúng là khó khăn thật, qua lúc đầu, Mạn Tâm còn có thể chịu đựng được nhưng bây giờ thật sự là nhịn không nổi, nhìn thấy sắc mặt đắc ý của hắn, rốt cược hét lớn: “Mau giải huyệt của ta, ta nói ha ha ha ha.”

“Bổn Vương không hiểu.” Mộ Dung Ưng cũng muốn trêu đùa nàng một chút.

“Đáng ghét thật, muốn ăn đòn ha ha ha ha ha..” Mạn Tâm vừa cười lớn vừa lấy tay đánh vào hắn, “Mau giải huyệt cho ta!”

Nắm tay giống như bông gòn đánh vào người mình, cứ như là gãi ngứa cho hắn, nhưng nhìn thấy nàng cười ra nước mắt, lúc bấy giờ mới giơ tay giải huyệt của nàng.

Rốt cuộc cũng kết thúc, Mạn Tâm ở đấy thở phì phò tức giận đùng đùng, trừng mắt nhìn hắn, vốn không có chút sức lực nào, bây giờ chỉ có thể tựa vào người hắn mà tức giận, thế nhưng tay nàng len lén sờ xuống dưới, lướt vào bắp đùi trong của hắn dùng sức nhéo một cái.

“A.” Mộ Dung Ưng đau đến kêu thành tiếng, “Ngươi dám nhéo bổn vương?”

“Sao lại không dám?” Mạn Tâm nói.

“Có phải muốn bổn vương điểm huyệt ngươi một lần nữa không?” Mộ Dung Ưng làm bộ vươn ngón tay ra.

“Không muốn.” Mạn Tâm sợ hãi hô một tiếng, bị hù lập tức trốn vào chăn.

“Hóa ra ngươi cũng biết sợ.” Khóe môi của Mộ Dung Ưng mang theo ý cười, “Vậy ban nãy bổn vương hỏi, sao ngươi không nói?”

“Không muốn nói chuyện với ngươi, có được không?” Mạn Tâm trực tiếp lườm hắn một cái.

Giờ phút này, Song Nhi ở ngoài cửa nói: “Vương gia, cháo đã nấu xong rồi, người cò muốn mang vào hay không?”

“Mang vào đi!” Mộ Dung Ưng bảo.

“Dạ.” Song Nhi bưng cháo đã nấu xong đi vào, nhìn thấy công chúa đã tỉnh lại thì vô cùng mừng rỡ, cũng rất biết điều lại lui ra ngoài.

“Ăn đi!” Mộ Dung Ưng đặt cháo ở trước mặt nàng.

“Không ăn!” Mạn Tâm khẽ lắc đầu.

“Không ăn, không uống, không nói chuyện, ngươi muốn đi tìm chết hay sao?” Mộ Dung Ưng tức giận.

“Ừ, ta chính là tự tìm chết đấy, chẳng lẽ ngay cả chết ta cũng không có quyền sao?” Mạn Tâm cố ý chọc giận hắn.

“Nói đúng, ngay cả chết ngươi thật sự cũng không có quyền, ăn đi!” Giọng điệu của Mộ Dung Ưng y như ra lệnh.

“Không ăn.” Tính tình của Mạn Tâm cũng rất bướng, nàng từ trước đến giờ chịu mềm mỏng chứ không chịu cứng cắn.

Mộ Dung Ưng nhìn nàng chằm chằm một hồi, bỗng dưng đè nàng ở dưới người, dùng tay bóp mũi của nàng lại, cho nàng nuốt hết cháo.

Mạn Tâm vốn không có sức để giãy dựa chỉ nhìn hắn.

Mộ Dung Ưng bị rung động bởi sự ai oán trong ánh mắt của nàng thì dừng tay, đỡ nàng ngồi dậy, “Đừng cố chọc giận ta!”

Mạn Tâm lấy ống tay áo quẹt khóe miệng, “Ngươi lo lắng cho sinh tử của ta chỉ đơn giản vì khi ta chết sẽ làm xấu đi mối quan hệ của hai nước, có phải không?”

Mộ Dung Ưng không nói gì, hắn không muốn phủ nhận đáp án này, nhưng có một điều hắn rất khẳng định hắn không hy vọng nàng chết.

“Ngươi yên tâm, dù có chết ta cũng sẽ không gây phiền toái cho ngươi!” Khóe môi của Mạn Tâm hơi nhếch lên, lòng cũng rất đau, đã biết rõ đáp án, thì sao nàng còn để ý chứ!

Mộ Dung Ưng nhìn thấy sự tĩnh lặng trong mắt của nàng, những lời này của nàng là có ý gì?

“Ta muốn quay về Hạ quốc, được không?” Mạn Tâm bỗng hỏi.

“Tại sao ngươi muốn về?” Mộ Dung Ưng nghi hoặc nhìn nàng, trước kia nàng gây ầm ĩ đến thế nào cũng chưa từng đề cập qua chuyện quay về Hạ quốc.

“Nhớ phụ hoàng với mẫu phi, nên muốn về thăm!” Mạn Tâm nói lý do này là chuyện thường tình.

“Vậy ngươi không sợ sẽ gặp…” Mộ Dung Ưng cũng không nói gì thêm, nhưng nàng hiểu được.

“Ta sẽ không gặp hắn.” Mạn Tâm nói thẳng, là nàng quay về Hạ quốc chứ không phải vào hoàng cung.

Mộ Dung Ưng khẽ nhíu mày, làm sao nàng trở lại hoàng cung mà không gặp cho được?

“Ngươi giúp ta chuẩn bị đi, ta muốn mau chóng trở về.” Mạn Tâm nói, nếu nàng mất tích ở Hạ quốc thì sẽ không phải là trách nhiệm của hắn.

“Ngươi không về nhanh như vậy được, bổn vương cần báo cáo với phụ hoàng, với lại bổn vương sẽ cùng ngươi trở về!”

“Phiền toán vậy sao, vậy thì quên đi, không cần nữa!” Mạn Tâm không ngờ trở về nhà cũng khó khăn đến thế.

“Nếu ngươi muốn trở về thật, vậy để bổn vương đi an bài.” Mộ Dung Ưng nhìn nàng nói.

“Không cần, ngươi bận rộn vậy, ta làm sao không biết xấu hổ mà bắt ngươi đi cùng ta, vả lại ngươi đi rồi, các tiểu thiếp xinh đẹp như vậy của ngươi làm sao bây giờ?” Mạn Tâm hơi chua xót, nói.

“Bổn vương có thể hiểu là ngươi đang ghen hay không?” Mộ Dung Ưng trải qua hơn nữa ngày mới hiểu ra, hay là nàng đang giận mình vì chuyện này?

“Ngươi hiểu sao thì tùy, cho dù ta có ghen đi nữa ngươi cũng sẽ không để ý, chẳng qua chỉ cho là ta đang giở âm mưu nào đấy.” Mạn Tâm chẳng quan tâm mà nói.

“Hôm qua bổn vương không có tới phòng của cô ta!” Mộ Dung Ưng nói, hắn cũng không biết vì sao mình lại đi giải thích.

Ối, Mạn Tâm nhìn hắn, nhưng vì chuyện ấy mà tâm tình trở nên thật tốt, tò mò hỏi: “Tại sao?”

“Bởi vì có người muốn nhảy hồ tự tử.” Mộ Dung Ưng nhìn nàng.

“Làm ơn đi, là người ta uống rượu muốn nhảy xuống bơi lội.” Nàng sẽ không thừa nhận đâu, vả lại tự tử chính xác cũng không phải vì hắn.

“Vậy thì bổn vương xen vào việc của người khác rồi, sớm biết thế cũng không cần nhảy xuống cứu ngươi.” Mộ Dung Ưng biết nàng chỉ đang cãi bướng.

“Ngươi cứu ta thì cũng không phải thầm nghĩ là cứu ta thật, chẳng qua không muốn ta chết cho nên ta không cần cảm tạ ngươi.” Mạn Tâm nói.

“Bổn vương chưa từng muốn ngươi cảm ta qua.” Giọng điệu cứng rắn của Mộ Dung Ưng bị gián đoạn, chợt nghe tiếng quản gia ở bên ngoài bẩm báo: “Vương gia, bên ngoài có một người đến nói là tìm Vương gia đòi người.”

“Đòi người? Tên đó muốn gì đây?” Hắn khẽ nhíu mày mở cửa.

“Nô tài không biết, hắn nói Vương gia đi ra ngoài sẽ biết.” Quản gia nói.

“Bổn vương đi xem thử.” Mộ Dung Ưng nói xong liền đi tới hướng phòng khách.

Nhưng trái lại Mạn Tâm thì rất tốt, bất kỳ ai tới tìm hắn đòi người, cũng chẳng liên quan tới mình.

Mộ Dung Ưng vừa đi vào đại sảnh thì nhìn thấy một nam nhân đang ngồi chỗ kia nhâm nhi trà, trong lòng hơi hồi hộp một chút, là hắn.

“Vương gia, đã lâu không gặp.” Tên đeo mặt nạ đứng dậy, chắp tay nói, nhưng hôm nay hắn không mang mặt nạ.

“Đã lâu không gặp, Vô Ưu Đường Thiếu chủ một mình đến vương phủ của bổn vương, không sợ bổn vương sẽ báo thù lần hai sao?” Mộ Dung Ưng đánh đòn phủ đầu.

“Hình như Vương gia đã quên, đến cuối cùng cũng là ta đưa Tuyết Liên cho ngài.” Sắc mặt của hắn không kinh hoảng một tí nào.

“Ngươi hình như cũng đã quên, độc là do ngươi hạ, Tuyết Liên là do ngươi cướp, vậy chẳng qua là vật trở về khổ chủ thôi!” Mộ Dung hừ lạnh.

“Ngươi cũng đừng quên, Tuyết Liên là do các ngươi dùng người để đổi về, hôm nay ta chính là đến đòi người.” Tên đeo mặt nạ không để uy nghiêm của hắn ở trong mắt.

“Bổn vương đáp ứng ngươi khi nào?” Mộ Dung Ưng nhìn hắn chằm chằm, hỏi.

“Là huynh đệ của ngươi, Dương Tử Vân thay ngươi đáp ứng, ngươi không phải muốn nói lời của hắn thì không tính gì hết à, muốn đổi ý?” Tên mặt nạ cũng cũng gắt gao theo dõi hắn.

“Không sai, lời của hắn đúng là không tính gì hết!” Mộ Dung Ưng nói, mình không thể nào giao nàng cho hắn ta.

“Vậy ngươi chính là đổi ý, chỉ có điều ngươi cần suy nghĩ kỹ, nếu ngươi xác định lời của hắn không tính, ta đây cũng chỉ có thể giết hắn!” Tia nhìn của tên đeo mặt nạ lạnh đi.

“Ngươi dám!” Mộ Dung Ưng đứng dậy.

“Ngươi nói ta có dám hay không?” Tên đeo mặt nạ coi thường cơn giận của hắn.

Mạn Tâm các.

“Công chúa, công chúa…” Song Nhi kinh hoảng chạy vào.

“Lại xảy ra chuyện gì, Song Nhi?” Mạn Tâm nhìn cô ta mấy ngày qua đều trong trạng thái này

“Có người yêu cầu Vương gia….Muốn người.” Song Nhi nói lắp, đây thực sự là chuyện không tưởng tượng được.

“Có người muốn ta?” Mạn Tâm ngây ra một lúc, lập tức nghĩ tới người nào, “Vậy Vương gia nói thế nào?”

“Vương gia không chịu, hai người đang giằng co ở trong đại sảnh.” Song Nhi nói.

“Song Nhi thay y phục cho ta, ta muốn đến xem.” Mạn Tâm từ trên giường đứng lên, phân phó.

“Dạ được.” Song Nhi vội vã tìm y phục cho nàng.

Mạn Tâm đi nhanh một mạch đến đại sảnh liền thấy họ đứng đối diện nhau, khi thấy nàng tiến vào, họ đồng thời chuyển ánh mắt về phía nàng.

Tia nhìn của nàng lại rơi vào gương mặt mà nàng luôn luôn yêu thương kia, nhẹ nhàng đến trước mặt của hắn: “Tên, ngươi tên là gì?”

“Phó Vân.” Tên đeo mặt nạ nói.

“Phó Vân.” Mạn Tâm nở nụ cười, hóa ra trong tên của hắn ta cũng có chữ Vân, có lẽ hắn ta và Vân ở kiếp sau có quan hệ qua nhiều đời nào đó.

“Còn nhớ rõ lần đó ngươi ở trên núi băng nói những lời gì với ta không? Bây giờ ta tới đòi ngươi.” Tên đeo mặt nạ nhìn nàng.

“Nhớ rõ chứ!” Mạn Tâm gật đầu, “Nhưng những lời này không phải nói với ngươi.” Hắn nên hiểu.

“Không sao cả, ta hôm nay đến chỉ muốn dẫn ngươi đi, về sau ta tin nhưng lời này ngươi sẽ nói với ta.” Tên đeo mặt nạ nhìn nàng, rất ư là tự tin.

Mạn Tâm trong nháy mắt hoảng hốt, lúc trước Vân theo đuổi mình, mình cũng không chịu, anh nói sau này mình nhất định sẽ yêu anh, nàng chính là thích cái tính bá đạo cùng tự tin ấy.

Mộ Dung Ưng nhìn vào ánh mắt của nàng, tuyệt đối có thể nhìn ra được có cảm xúc, nàng có cảm giác khác biệt đối với hắn ta, chỉ là cảm giác này làm hắn vô cùng khó chịu.

“Vương gia, chúng ta đừng nói lời vô ích nữa, ngươi nói đi, có để ta mang người đi hay không.” Tên đeo mặt nạ trực tiếp ép hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.