Xà Hạt Mỹ Nhân Của Lãnh Vương

Chương 90: Chương 90: Vương Phi mất tích




Nam nhân nhìn bàn tay cứng ngắc của nàng móc kiếm ngân phiếu ở đâu đó thì lập tức hiểu được nàng không có mang ngân phiếu, nhưng hắn cũng không vạch trần nàng, “Tiểu thư, có muốn ngồi một chút chờ bạn của cô trở lại rồi cùng rời khỏi hay không?”

“Ta…” Mạn Tâm thật sự không muốn ngồi, dù sao cảm giác ở nơi này làm nàng rất không tự nhiên, nhưng nàng lại không thể đi, làm sao bây giờ, nói mình không mang tiền, lý do này mà nói với hắn thì cũng không ổn, để cho hắn cùng mình đi lấy bạc cũng không xong, nếu làm vậy thì hắn chẳng phải sẽ biết mình là Vương phi sao, Vương phi mà đi mua vui kỹ nam sẽ làm dư luận bàn tán xôn xao, còn không khiến nàng nhục chết, trực tiếp chết đi cho rồi.

“Tiểu thư, không cần khẩn trương, đừng quên người là khách, người có thể phân phó tôi làm bất cứ chuyện gì.” Nam nhân nhắc nhở.

“Đúng rồi.” Lúc này Mạn Tâm mới tỉnh ngộ, là mình trả tiền, việc gì phải sợ hắn, nghĩ như vậy thì trong lòng dịu lại ngay, ít nhất mình không yêu cầu thì hắn hẳn là nên đối xử với mình đúng mực.

“Tiểu thư, lần đầu tiên tới nơi này, không bằng tôi giới thiệu cho cô một chút.” Nam nhân nhìn nàng nói.

“Cám ơn.” Mạn Tâm cảm ơn đầy lễ độ, cảm giác hắn lúc này tựa như một hướng dẫn viên du lịch.

“Người tới nơi này rất đơn giản, chỉ có hai loại người: nữ nhân cô đơn với người đoạn tụ(đồng tính nam).”

“Cho nên đối với nam nhân, chúng tôi dành phòng này cho họ. Thật ra có phân làm hai khu vực, phía Đông là dành chiêu đãi khách nữ, phía Tây là dành chiêu đãi khách nam.” Nam nhân giới thiệu.

“Có khác biệt gì sao?” Mạn Tâm hỏi, không ngờ ở đây còn phân ra khu vực này, khu vực nọ.

“Đương nhiên là có. Vào xem thử đi.” Nam nhân nói, vén rèm trên cửa phía Đông lên.

Mạn Tâm bước vào, hai mắt liền sáng rỡ, nơi này dường như không có người ở, đây rõ ràng là căn phòng của một cô gái lãng mạn, trên bàn có một bó hoa lớn mà nàng không biết rõ tên, đặc biệt là cái giường, sao lại có cách trang trí giống thời hiện đại đến thế, nó được đặt giữa phòng, bốn phía đều là màn sa mỏng trong suốt, hình như nàng nhìn thấy hai dáng người đang quấn chặt nhau trên giường…

“Đến xem bên này đi.” Nam nhân lại vén mành làm bằng cây ở phòng đối diện.

Mạn Tâm mới nhìn thấy phòng này với phòng hồi nãy quả thực khác một trời một vực, dương khí mạnh mẽ hơn một chút, trên tường treo bảo kiếm, xem ra hẳn là một kiểu đồ trang trí, còn có một tủ sách, bên cạnh có bút giấy nghiên mực dự phòng, phía trước có đặt một quyển sách, nàng tò mò đi qua, liền nhìn thấy trên mặt viết ba chữ to rõ ràng, Đông Cung Đồ. Sắc mặt hơi đỏ, vội vàng đổi hướng.

“Có phải toàn bộ phòng ở đây đều giống nhau không?”

“Không, đương nhiên là không giống nhau.”

“Vậy ngươi đúng là hao tổn tâm tư quá nhỉ.”

“Vì làm khách hài lòng, càng kiếm được nhiều bạc, đương nhiên phải hao tổn tâm tư rồi, bây giờ cô đã hiểu rồi, còn tò mò nơi nào nữa không?” Nam nhân dựa vào cửa hỏi.

“Ngươi biết ta tò mò?” Mạn Tâm kinh ngạc nhìn hắn, nhưng, lại không thấy kỳ quái, ở loại nơi này tiếp xúc qua vô số hạng người, hẳn là hắn liếc mặt một cái cũng có thể nhìn ra.

“Ngay cả điểm ấy cũng không nhìn ra thì làm sao kiếm ăn được đây!” Nam nhân đi qua rót một chén trà đưa cho nàng.

“Cám ơn, ta không khát.” Mạn Tâm cự tuyệt.

“Là không khát hay chê chén trà này dơ bẩn?” Nam nhân đặt chén trà xuống.

Bị người khác liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư. Mạn Tâm cảm thấy có chút khó coi, nhưng nàng cũng không hề phủ nhận, bởi vì sắc mặt và dáng vẻ của hắn không hề tức giận, “Nếu ngươi đã nhìn ra, thì ta xin nói thẳng, nghĩ đến chén trà này bị mấy nam nhân đoạn tụ uống qua, ta cảm thấy ghê tởm.”

“Tôi cũng vậy.” Nam nhân bỗng nói.

Ồ, Mạn Tâm kinh ngạc nhìn hắn.

“Sau khi mỗi một người khách rời khỏi, tôi đều thay chén trà mới.” Nam nhân thản nhiên nói.

Mạn Tâm cắn cắn môi, mới hỏi: “Ngươi cũng không thích, vậy sao còn muốn ở đây làm…”

“Bởi vì tôi muốn có một cuộc sống tốt, an nhàn, tôi chỉ biến nó thành một loại công việc.” Nam nhân nhìn nàng, biểu hiện trên mặt cũng không hề thay đổi.

“Nhưng… nhưng loại công việc này rất tổn hại thân thể.” Mạn Tâm so sánh khéo, không biết hắn có hiểu được không.

Khóe môi của nam nhân từ từ nhếch lên, “Chưa có ai nhất là nữ nhân nói với tôi những lời này, mỗi một nghề đều có một bí mật riêng, tôi có nói cô cũng không hiểu được, có rất nhiều cách để làm khách vui sướng, không nhất thiết phải tự mình ra trận, vả lại chúng tôi chỉ đón một khách một ngày, trừ phi là khách rất quen mới tiếp.”

Thấy hắn nói rõ ràng như vậy, Mạn Tâm chỉ xấu hổ cười một tiếng, nhưng lòng hiếu kỳ lại bị cám dỗ.

Ngồi thẳng người, hắn rốt cuộc hầu hạ khách như thế nào chứ???

“Tiểu thư có muốn thử nghiệm một chút không? Tôi nhất định sẽ làm cô thoải mái khoan khoái, một ngàn lượng cũng không phải dùng bừa.” Nam nhân nói thật hấp dẫn.

“Ta không, không, không.” Mạn Tâm liên tiếp nói nhiều từ không, bị hù đến mức suýt đứng lên.

“Ha ha ha ha.” Nam nhân nhìn thấy dáng vẻ kinh hoảng của nàng, nhịn không được mà nở nụ cười.

Mạn Tâm thì lại cười không nổi, nhìn ra cửa, chết tiệt thật, Phó Vân chạy đi đâu chứ, lại có thể bỏ mình một mình trong này, nên nói thế nào, chuyện gì cần biết cũng đã biết, nàng có phần lo lắng hồi hộp, nhưng lại không thể đi, rốt cuộc mới cảm nhận được cái gì gọi là đứng ngồi không yên.

“Xin hỏi, một canh giờ đã hết chưa?” Nàng nhịn không được mở miệng hỏi.

“Chưa hết, còn chưa hết nửa canh giờ.” Nam nhân đáp trả.

“Còn lâu vậy à.” Mạn Tâm nói thầm.

“Nhàm chán quá phải không? Chúng ta tha hồ hàn huyên, thì thời gian sẽ trôi qua rất nhanh.” Nam nhân nói.

“Tán gẫu chuyện gì?” Mạn Tâm thật tình nói, nói chuyện gì mới tốt đây.

“Ví dụ như chúng tôi là dạng người nào khi đến nơi này, chúng tôi phục vụ khách thế nào, có lẽ cô sẽ thấy hứng thú. “Nam nhân nhìn nàng nói.

“Không cần ngươi nói, ta cũng biết sao lại có giá một ngàn lượng, chính là người bình thường tới đây đều là những quan lại quyền quý, công tử của phú gia.” Mạn Tâm nói, đây là chỗ ăn chơi cao cấp, chẳng thể trách ở thời hiện đại đều nói con vịt kiếm còn nhiều tiền hơn so với tiểu thư (ý nói trai bao kiếm tiền nhiều hơn gái điếm), ở cổ đại cũng vậy.

“Vậy tiểu thư là loại người nào?” Trong mắt của nam nhân phát ra tia sáng, tựa như xem xét lỹ lưỡng.

“Ta….Ta chỉ là một người có rất nhiều tiền.” Sau lưng Mạn Tâm toát mồ hôi lạnh, chỉ có điều nếu Mộ Dung Ưng biết mình tới nơi này thì sẽ như thế nào.

“Người dám tới nơi này nhất định không phải người bình thường.” Nam nhân trưng ra vẻ mặt cười bí hiểm.

“Ta thấy ngươi mới không phải người bình thường.” Mạn Tâm luôn có một loại cảm giác hắn không phải làm việc ở đây.

“Ở trong này kiếm cơm ăn, đương nhiên cũng không phải là người bình thường.” Nam nhân nói.

“Vậy có phải ngươi cái gì cũng biết, tỷ như cầm kỳ thi họa?” Mạn Tâm tìm đại một đề tài.

“Đương nhiên, thứ không nên biết cũng phải biết, huống chi ở đây vốn nên biết. Không bằng tôi đánh cờ cùng tiểu thư.” Nam nhân đề nghị.

“Quên đi, cái đó ta không biết.” Mạn Tâm có hơi ngượng ngùng.

“Cô không biết?” Nam nhân kinh ngạc nhìn nàng, người có tiền đến chỗ này đều biết đánh, dám chắc là nàng có lý do gì đó mới không biết đánh.

“Không cần nhìn ta như vậy, đâu có ai quy định là ta phải biết đánh cờ chứ, nhưng mà, ta muốn cùng ngươi đánh một ván cờ đơn giản, lấy cờ vây ra đây.” Mạn Tâm bảo.

“Được!” Nam nhân đi vào trong phòng bên cạnh lấy ra cờ vây được cất kỹ.

“Xem cho kỹ nhé, ta hạ cờ trước, ngươi ngăn chặn quân cờ của ta, bất kể thế nào cũng đừng để cho năm quân chúng nó nằm ngang, thẳng hay xiên với nhau, ai làm cho chúng thẳng hàng thì người đó thắng.” Mạn Tâm giải thích qua một lần cho hắn biết.

“Hiểu rồi.” Nam nhân gật gật đầu.

“Ta đây bắt đầu nha!” Mạn Tâm ra cờ trước, bởi vì nàng rất quen thuộc các quân cờ này, cho nên chưa chưa hạ được mấy con, nàng đã thắng ngay.

Nhưng qua được vài ván, nàng phát hiện hắn lên tay rất nhanh, mặc dù không đặt quân cờ của mình chung một chỗ, nhưng lại chặn được con cờ của nàng, nàng có chút không phục, nhưng nàng lại không thể không phục, cục diện liền biến thành giằng co qua lại, những quân cờ trên bàn đều bị ăn rất nhanh, nhưng vẫn chưa phân được thắng bại.

“Hòa.” Nam nhân buông quân cờ trong tay ra.

“Thêm một ván nữa” Mạn Tâm có chút không phục, nói thế nào thì nàng ở thời hiện đại cũng hạ được năm cao thủ chơi cờ, sao có thể bại bởi một người mới vừa tiếp xúc, thật là mất mặt mà.

“Tôi rất sẵn lòng hầu hạ.”

“Nhưng mà.” Mạn Tâm thật không ngờ đến bàn thứ hai lại hòa, nàng không phục tới đánh thêm một ván nữa, cứ thế nàng vốn không chú ý đến thời gian…..

Nhưng giờ phút này nàng không biết trong vương phủ, Song Nhi đã sắp điên đến nơi, rõ ràng công chúa ở ngay trong sân, sao lại đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi, cô tìm khắp cả vương phủ cũng không tìm được, hỏi khắp nơi, cũng không có người biết, chẳng lẽ công chúa biến mất sao?

Một buổi chiều liền trôi qua rất nhanh, chớp mắt trời đã tối, nhưng vẫn chưa tìm thấy công chúa, cô cũng đã hỏi qua thị vệ canh giữ ở cửa, bọn họ nói công chúa không đi ra ngoài, vì thế công chúa đã đi đâu đó, người trong vương phủ vốn không để ý tới sống chết của công chúa, mà Vương gia lại không ở trong phủ, cho nên cô lại đi tìm hết mọi chỗ, nhưng vẫn không gặp được công chúa, cô quýnh đến bật khóc.

“Công chúa, người ở đâu?” Cô vừa đi vừa hô.

Mộ Dung Ưng hơi ngà ngà say, khi trở về vương phủ, chợt nghe thấy tiếng kêu la của Song Nhi còn chưa hỏi sao lại thế này, thì Song Nhi nhìn thấy hắn, lập tức quỳ xuống, “Vương gia, công chúa mất tích rồi. Van cầu người giúp nô tì đi tìm công chúa.”

“Ngươi nói cái gì? Cô ấy mất tích? Sao cô ấy lại mất tích?” Hắn tỉnh rượu một nửa.

“Nô tì cũng không biết, công chúa vốn ở trong sân, rất khỏe mạnh, chỉ chớp mắt là đã không thấy tăm hơi. Nô tì vốn đang nghĩ người đã rời đi, cho nên tìm khắp cả vương phủ cũng không thấy công chúa đâu. Nhưng thị vệ ở của nói công chúa không đi ra ngoài.” Song Nhi khóc sướt mướt nói.

“Ngươi khẳng định ngươi tìm khắp cả vương phủ rồi sao?” Mộ Dung Ưng hỏi.

“Dạ, nô tì đã tìm qua khắp nơi mà không thấy bóng dáng công chúa.”

“Gọi thị vệ giữ cửa.” Mộ Dung Ưng phân phó, hắn cũng không tin một người to lớn đang sống lại vô duyên vô cớ biến mất.

Thị vệ giữ cửa đã tới rất nhanh. “Thuộc hạ tham kiến Vương gia.”

“Miễn lễ. Các ngươi canh giữ ở cửa cả ngày cũng không thấy Vương phi đi ra ngoài sao?” Mộ Dung Ưng hỏi.

“Dạ, hôm nay thuộc hạ luôn canh giữ ở cửa, thuộc hạ cũng không thấy Vương phi.” Thị vệ hồi đáp chắc nịch.

Mộ Dung Ưng nhíu mày, hắn tuyệt đối tin lời của thị vệ nói, nhưng sao bỗng dưng không thấy nàng, hắn lại lập tức hỏi: “Các ngươi có phát hiện có gì bất thường trong vương phủ không?”

“Hồi bẩm Vương gia, không có.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.