Thường thường chỉ có khi người ta mất đi thứ gì đó mới biết được thì ra nó đối với mình có bao nhiêu quan trọng.
Tôi tạm thời mất đi tay phải, vì thế, tôi hết sức thương nhớ nó, trước kia tôi chưa bao giờ biết, cuộc sống không có tay phải lại gian nan như vậy.
Tôi bị Trần Duệ ép buộc tới nhà của hắn, đúng là ép buộc đó, nhất là tôi còn đang bị trói nè, tuy rằng là do tôi mãnh liệt yêu cầu mới được bác sĩ ‘trói’ cho, nhưng hắn đối một người thương binh như tôi tính toán câu lợi, quả thật phi nhân đạo.
Cứ như vậy, những ngày tôi bị bắt ở chung với Trần Duệ bắt đầu rồi.
Ngày đầu tiên thật sự tốt lắm nga, hắn rửa chân cho tôi, ha ha, trừ mẹ của tôi ra, tôi còn chưa cho ai rửa chân dùm mình đâu, nhìn thấy hắn ngồi xổm trước mặt tôi, nắm chân của tôi chà xát đến chà xát đi, tôi bành trướng đến vô hạn, hắn là tổng tài đó nha, vậy mà rửa chân cho tôi, ha ha, tôi nên chụp một tấm hình sau đó đem dán lên bảng thông báo, để cho tất cả mọi người nhìn thấy bộ dáng uy phong lẫm lẫm của tôi, xem ai còn dám khi dễ tôi nữa, ha ha, ha ha ha ha.
” Cười ngây ngô gì đó, nước miếng đều chảy cả ra.”, Thật là sát phong cảnh quá đi, quên đi, xem thái độ anh phục vụ tôi như vậy, tôi sẽ không thèm chấp nhặt với anh.
Sau đó, tôi nằm trên giường lớn của Trần Duệ hưởng thụ cảm giác đắc ý, mấy người hỏi Trần Duệ đâu? Hắn đương nhiên là bị tôi đá ra sô pha rồi, xương sống thắt lưng tôi đau như vậy, hắn làm sao có thể không chia xẻ một chút chứ.
Buổi sáng sau khi rời giường, tôi phát hiện phiền toái tới rồi, tôi có một tay, lại là tay trái vô dụng, làm sao rửa mặt đánh răng đây?
Nhìn thấy khăn mặt bàn chải đánh răng Trần Duệ sớm thức dậy đi mua cho tôi ở trước mặt, rồi lại nhìn tay trái của tôi, đột nhiên nhớ tới Dương Quá, Trương Dương a Trương Dương, người ta cụt một tay còn có thể làm đại hiệp đó, mày làm sao mà chỉ mới khó khăn một chút đã bị dọa chạy rồi. Vì thế tôi vô cùng can đảm cùng tự tin mở đầu chiến dịch sau khi cụt một tay- cuộc chiến rửa mặt đánh răng.
Nửa giờ sau, tôi hoàn toàn đầu hàng, ai đang cười tôi hả? Mấy người không tin đi thử đi, xem mấy người có một bàn tay làm sao đem khăn mặt vắt khô, làm sao trét kem đánh răng lên bàn chải đánh răng, rõ là đứng nói chuyện thắt lưng đau, với lại thắt lưng của tôi còn rất đau đây này.
“Trần — Duệ –” Tôi lớn tiếng hô.
Một trận gió thổi tới, Trần Duệ đã đứng ở trước mặt của tôi.
“Chuyện gì.” Đừng có làm vẻ mặt vô tội như thế, nếu anh không ra sức kéo tôi, tôi làm sao lâm vào cuộc sống không thể tự gánh vác như bây giờ.
“Giúp tôi bôi kem đánh răng coi.”
“Cậu ở đây nửa ngày mà còn chưa lấy được kem đánh răng?” Hắn giống như không thể tin.
“Anh cố ý rình coi.” Tôi nhe răng.
Hắn sợ tới mức phanh ngay lại, ngoan ngoãn làm việc cho tôi.
Tất cả mọi người nên thử dùng tay trái đánh răng thử coi, tuy rằng đánh răng là chuyện chúng ta đều phải làm mỗi ngày, hết mức quen thuộc, thế nhưng tin tôi đi, dùng tay trái đánh một hồi mấy người sẽ có cái nhìn mới về việc đánh răng.
Thật vất vả tôi mới đem răng đánh xong, cảm thấy không chỉ răng bị đánh qua một lần, mà lợi với niêm mạc khoang miệng cũng bị tôi dùng tay trái không biết nặng nhẹ chà đạp luôn. Tôi đau khổ dùng trải nghiệm của mình chứng minh lời khuyên của nha sĩ: Biết chúng ta vì sao già rồi sẽ không còn răng không, đều là bởi vì phương pháp đánh răng của chúng ta mà ra.
Có kinh nghiệm bước đầu, tôi quyết định buông tha cho cái mặt của tôi, để Trần Duệ toàn quyền làm giúp đi, dù sao hắn cũng đang trưng ra cái vẻ mặt ‘nóng lòng muốn thử’ kia kìa. Vì thế Trần Duệ giúp tôi ‘giặt sạch’ mặt, ra vẻ còn thật sự lo lắng, sau khi hắn lau qua, tôi ghé vào gương cẩn thận kiểm tra, đừng nói giỡn, đối với sự tín nhiệm người khác thì không thể khinh địch được. Cũng được, hắn coi như không tồi, tuy rằng sau tai quên lau, nhưng sau khi tôi chỉ ra chỗ sai vẫn khiêm tốn sửa lại, người phải có lòng khoan dung, hôm nay lần đầu tiên nên phóng cho hắn một con ngựa đi.
Sau đó Trần Duệ trợ giúp tôi thay quần áo, đáng tiếc quần áo của tôi không có mang đến, bằng không tôi cũng sẽ không mặc cái đám quần áo rộng như cái thùng rác siêu cấp của hắn, không có việc gì mua quần số lớn như vậy làm gì, tha trên mặt đất lại càng lôi thôi. Quên đi, miễn cưỡng có thể chịu được, thế nhưng áo thì làm sao bây giờ, một bàn tay của tôi cột vào trên người rồi, chẳng lẽ muốn tôi giống người Tây Tạng mặc một tay áo sao?
“Áo làm sao bây giờ?” Tôi hết cách, đành phải xin Trần Duệ giúp đỡ.
Chỉ nghe Trần Duệ chậm rãi nói: “Tôi đã sớm nghĩ rồi, chờ đến cậu? Ngày mai còn chưa ra được khỏi nhà.”
Chỉ thấy hắn lục tung tìm ra một cái áo khoác ngoài màu đen không hợp mùa, choàng lên vai tôi, giúp tôi thắt phía trên hai cái nút thắt. Tôi đứng ở trước gương, xem kỹ bộ dáng hiện tại, coi như không tệ, áo khoác đen, quần đen, giày đen, nếu đeo thêm một cái kính đen thì sẽ thành xã hội đen. Áo khoác như vậy khoác ở trên người, đi ra đường theo gió thổi lay lay, hắc lão đại cũng bất quá là bộ dáng thế này thôi. Ha ha, Trần Duệ chỉ có thể đi ở đằng sau tôi làm người hầu, như vậy phụ trợ cho tôi càng giống đại ca giang hồ.
Mặc xong tôi đi theo Trần Duệ ra cửa, mấy người thắc mắc cái gì? Ai dù có ăn mặc thế nào thì vẫn là người làm công nha, hơn nữa tôi còn ở chung với tổng tài, bọn họ là nhà tư bản, nhìn cấp dưới còn nghĩ làm sao chia ra được giá trị thặng dư, hiện tại chỗ chúng tôi muốn tới chính là công ty.
Công ty Duệ Dương. Đúng vậy, đây là công ty của tôi, khỏi cần nghi ngờ, chữ Dương đó chính là Dương của tôi đó, không tin mấy người có thể tra hộ khẩu của tôi, nhìn xem có phải là cùng một chữ với tên tôi hay không, tôi là quan chức nơi này, đương nhiên Trần Duệ lớn chức hơn tôi, nhưng đối với mấy người tôi cũng không nhỏ hơn đâu, cấp dưới của tôi trên dưới có một trăm người lận đó, ha ha, hâm mộ hả, dù thế nào cũng coi như một nhân sĩ thành công đó.
Tôi ngồi trong văn phòng tổng tài ăn bữa sáng, đương nhiên đây không phải văn phòng của tôi, là Trần Duệ bắt tôi ở trong này với hắn, tôi đang hoài nghi có phải hắn cải lão hoàn đồng, sau khi thành trẻ em thì sợ hãi ở một mình trong phòng lớn, tuy rằng hắn không nói là hắn sợ, nhưng là hắn đương nhiên không thể gạt được con mắt tinh tường của tôi, tôi biết, nhất định tai nạn giao thông ngày hôm qua tạo thành ám ảnh tâm lý của hắn, dù sao một tay tôi cũng không thể làm việc, ở đây bồi một kẻ nhát gan cũng tốt.
Bữa sáng không tệ, không có trứng chim cần lột vỏ, cũng không cần dùng đũa gắp thức ăn, bánh quẩy sữa đậu nành vô cùng đơn giản, một tay tôi cũng có thể đối phó.
Ăn ngon ăn no nha, tả hữu vô sự, tôi liền leo lên sô pha ngủ. Cuộc sống ăn no lại nằm sướng muốn chết.
Nhưng mà rõ là người thì phải có tam cấp, đau bụng thúc giục tôi tỉnh lập tức, sau khi khó khăn đứng lên trên sô pha, tôi liền vội vàng chạy ra ngoài, còn chưa đi được hai bước đã bị Trần Duệ gọi lại.
“Đi đâu?”
” Please, tôi đi WC cũng phải báo cáo với anh a?” Tôi cấp, tôi cấp.
“Ừ, đi đi, cẩn thận chút.”
Muốn tôi cẩn thận cái gì, không lẽ tôi lớn như vậy còn té vào bồn cầu, rõ là lo lắng vớ vẩn.