Bận việc ở cao ốc nên bữa học đầu tiên hắn đã vắng mặt, hôm nay hắn mới đi học, bước xuống xe với con mắt ngưỡng mộ của các nữ sinh và nam sinh khác, mặc đồng phục ai cũng như ai, hắn mặc sơ mi trắng cà vạt đen và quần tây màu đen, trường quốc tế nên không thể ăn mặc nhố nhăng tới trường, và càng không thể để nam sinh mặc quần jen, hoặc quần kiểu, như thế nhiều sinh viên sẽ làm kiểu này kiểu nọ tới trường, nên thầy hiệu trưởng rất hiểu, vì vậy cho họ mặc quần tây là thích hợp nhất, cái dáng không cần phải chỉnh của hắn, mùi nước hoa nam tính (nay hắn đổi mùi nước hoa khác rồi đấy) kiểu xỏ tay túi quần lạnh nhạt bước đi của hắn y như trong phim ngôn tình, hắn toát lên vẻ đẹp một cách lạ thường khiến bao nữ sinh nhìn lần đầu hay lần hai càng không thể rời mắt.
Nhỏ đi học một mình không có anh đi cùng, lang thang dưới sân trường hình như, nhỏ bắt gặp được cái dáng người quen thuộc mà hại đôi chân nhỏ “không thể đứng dậy” được vào sáng hôm đó, khiến nhỏ nổi cơn điên và đôi chân bước nhanh hơn theo hắn, sau khi xác định đúng người nhỏ vội nói lớn.
- Cậu kia, đứng lại đó cho tôi – trang phục của hắn là năm nhất như nhỏ nên nhỏ không gọi anh như lần trước nữa, thế nhưng giọng nói không có tính trấn áp hay sao mà hắn cứ phớt lờ rồi đi bình thản, nhỏ chạy lại trước mặt hắn, các nữ sinh lại được ngắm zai đẹp miễn phí rồi, hắn đã cho Mon và vệ sĩ về rồi nếu không thì nhỏ chẳng thể tới gần hoặc là không dám tới gần hắn.
- Tôi bảo cậu đứng lại, bị điếc à – nhỏ giơ tay chặn đường trước mặt hắn.
- … - nhíu mày nhìn nhỏ từ dưới lên như lần trước.
- Cậu còn nhớ tôi chứ? - nhỏ thẳng thắn hỏi và nhận được câu trả lời quá phũ.
- Không – hắn làm nhỏ quê độ.
- Thôi được, tên đáng nguyền rủa nhà cậu, lần trước dám chỉ đường cho tôi chạy vòng quanh cái sân sau trường, cậu có biết là cái chân tôi muốn rời ra không hả? - nhỏ quát thẳng mặt hắn, điều mà xưa nay chưa ai dám làm thế với hắn, thật đáng hận.
- Rẻ tiền – hắn nhẫn tâm mà phán nhanh gọn.
Rồi đi ngang qua nhỏ không thương tiếc, làm nhỏ sôi máu lên, dùng chân đá thẳng vào phía sau hắn, nhưng đâu phải dễ cái kiểu võ mà học đủ dùng như nhỏ thì đâu thể nào mà sánh được với “trùm mafia” như hắn, nhanh như chớp hắn cúi đầu xuống, và xoay một vòng chính diện với nhỏ, đôi chân “dài vừa phải” của nhỏ đưa qua người hắn rồi bị hắn giữ lại cái chân, sinh viên trường há hốc mồm, khi chứng kiến cảnh này, lại được phần ngưỡng mộ tài sắc vẹn toàn của hắn “chân nhỏ bị hắn dùng một tay đỡ, tay kia hắn vẫn xỏ túi quần và cười nửa miệng” cũng may váy trường có quần ở trong không thì nhỏ quê chết mất.
- C-Cậu buông tôi ra – nhỏ đau, hắn tức giận chưa ai lớn tiếng với mình mà giờ còn dám “đánh lén” nữa, hắn bóp mạnh vào mắt cá chân của nhỏ làm nhỏ đau điếng nhưng không dám kêu lớn, ráng nghiến răng mà nhịn, nhưng hắn cố tình níu chặt hơn cho nhỏ đau chơi ấy mà.
- Cô là ai – hắn bây giờ không còn nghĩ nhỏ là người bình thường nữa, nhớ lại nhiều lần có nhiều người muốn giết hại hắn, hắn cười khẩy võ còn kém lắm.
- Là ai kệ tôi, mau buông chân tôi ra mau – nhỏ tức giận chẳng làm được gì.
- Nói cô là ai rồi tôi tha.
- Đoàn Song Đào – nhỏ nói luôn họ và tên như thể sợ hắn sẽ hỏi lại.
- … - hắn suy nghĩ một lát, chẳng phải cái tên này hắn nghe hôm thông báo nhập học sao.
- Cô là người thi vào trường với điểm tuyệt đối – Còn nghi ngờ nghĩ là trùng tên thôi nên hắn hỏi lại cho chắc.
- Đúng vậy, tôi còn là Hội trưởng hội học sinh của trường nữa, cậu còn muốn hỏi gì thêm không?
- … - hắn thả chân nhỏ ra rồi quay người bước đi cũng chẳng thèm nhìn lại làm gì cho mệt.
- Cái tên này! – nhỏ đau chân nên chẳng đuổi theo được, mà nhớ lại võ hắn giỏi quá đuổi theo cũng chưa chắc trả thù được vụ hôm trước.
Các sinh viên khác thi nhau hỏi nhỏ chuyện xảy ra với hắn, nhỏ cười rồi trốn tránh trách nhiệm đi nhanh tới cầu thang mà leo lên phòng.
Chuyện của nhỏ và hắn lan khắp trường, được dán ở bảng thông báo với tin “Hội trưởng hội học sinh đánh học sinh mới” và cái hình hắn giữ chân nhỏ làm ai cũng há hốc.
Haizzz… nhỏ thở dài ngao ngán, đâu ai muốn đâu chứ, ánh mắt dòm ngó của các sinh viên hết ngoài sân, giờ lại tới trong lớp làm nhỏ chả dám nhìn ai mà lủi thủi đi về chỗ ngồi, gặp ngay Lâm An.
- Đào à lần này cậu gây tội lớn rồi – Lâm An biết hắn là người có thù tất báo nên lo lắng cho nhỏ.
- Tớ biết mà, cái thông báo tào lao ấy, hu hu ai muốn đâu chứ - nhỏ buồn so ngồi bệt xuống ghế mệt mỏi, chân còn hơi nhức nhức, nhỏ chưa hiểu ý của Lâm An lắm.
- Không phải như thế đâu, mà là… “thì thầm, thì thầm”.
- CÁI GÌ, TỔNG GIÁM ĐỐC CAO ỐC Á – nhỏ nghe Lâm An nói thì con mắt mở to hết cỡ rồi cái miệng không tự chủ mà hét toáng lên, học sinh cũng theo giọng nói ấy mà nhìn nhỏ bằng ánh mắt “kỳ cục”.
- Suỵt, nói nhỏ thôi… nhưng mà đúng là như thế đấy – Lâm An kéo tay nhỏ.
- Chết rồi, lần này xong luôn mới vào trường này mà đủ chuyện xảy ra, hu hu từ mai chắc tớ không được học ở trường này nữa rồi – nhỏ nghe cô kể những gì cô biết về hắn, làm nhỏ co rúm người.
- Nhưng mà không phải là không có cách đâu – Lâm An vuốt cằm.
- Cách, cậu có cách à chỉ tớ đi.
- Cậu chỉ cần làm con “sói” trong người cậu ta bớt giận là được.
- … - nhỏ nhìn Lâm An khó hiểu, con “sói”.
- À thì… cậu chỉ cần xin lỗi chân thành là được, lần trước tớ cũng vậy đấy – Lâm An cười cười.
- Thật không đấy, hiệu quả chứ - nhỏ.
- Ừm, ừm, rất hiệu quả luôn còn mời tớ đi ăn nữa mà.
- Được rồi lát tớ sẽ thử sau, mà biết cậu ta học lớp nào mà tới bây giờ.
- Còn năm phút nữa mới vào lớp, tớ nghĩ là cậu nên đi xin lỗi luôn đi, chứ để ra chơi thì con “sói” sẽ nổi giận đùng đùng luôn ấy mà vào trễ xíu cũng không sao đâu mà.
- Biết tìm ở đâu?
- Nãy tớ thấy tên đó ở phòng hiệu trưởng – Hoàng Nam đã xem qua bảng thông báo về thấy nhỏ và tên đó rồi, nên cũng hiểu ít nhiều, hơn nữa gia đình cậu cũng biết hắn và được chiêm ngưỡng hắn rồi, cũng hiểu con người lạnh nhạt như hắn, nên gia đình cậu mặc dù top ba nhưng cũng rất nể hắn nhiều phần.
- Cảm ơn cậu, tớ đi ngay đây – lập tức nhỏ nhớ nhớ là phòng HT đối diện phòng đào tạo nên nhỏ chạy tới tìm hắn.
Hoàng Nam và Lâm An ngồi lắc đầu nhìn nhau chỉ mong sao nó không bị đuổi khỏi trường này.
- Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi không hề biết cậu là ai… xin cậu tha cho tôi, tôi không muốn bị đuổi khỏi trường này… v… v… - trên đường chạy xuống hành lang tầng một, mà nhỏ cứ nhẩm đi nhẩm lại câu nói xin lỗi về hắn, trong lòng nhỏ cảm giác buồn, nghe Lâm An nói khiến nhỏ càng sợ hơn, nào là hắn là người lạnh lùng, chưa ai dám lớn tiếng với hắn, cũng không ai dám nhìn thẳng vào mắt hắn bởi rất đáng sợ, không chỉ thế ai động vào hắn sẽ cho người đó sống không bằng chết.
Từng câu từng chữ trong lời nói của Lâm An càng khiến nhỏ sợ sệt nhiều hơn, suy cho cùng thì nhỏ nghĩ hắn sẽ thẳng tay mà đuổi nhỏ khỏi trường, vào trường này là tâm huyết của nhỏ và gia đình mà giờ xảy ra chuyện này, nhỏ không thể nào mà yên tâm được, chỉ còn ba bậc nữa là tới tầng trệt rồi, nhưng…
Bất chợt nhỏ khóc, vội suy nghĩ nên nhỏ bị vấp chân vào nhau và chân nhỏ bị đau sẵn nữa nên nhỏ không trụ chân vững, nhỏ ngã và lăn hai vòng xuống đất khi này nhỏ chẳng còn tâm trí mà nghĩ là đau đớn gì nữa, phủi sạch sẽ bộ đồng phục rồi vừa chạy tìm hắn nhỏ vừa khóc, lấy tay lau đi nước mắt và nhỏ khựng chân lại.
Vì là gần vào lớp nên sinh viên đã ổn định trong lớp sẵn rồi nên không còn ai ngoài hành lang hay dưới sân nữa, duy chỉ có mình nhỏ chạy thục mạng tìm hắn.
Trước mặt nhỏ… là hắn Tư Mã Thành Khang.