Xa Nhau Đủ Rồi! Về Thôi! Anh Thương

Chương 41: Chương 41




Tính ra thì nhỏ học tiếng Nhật cũng được một tháng, cơ bản là những gì cô dạy nhỏ đều nắm được tuốt, từ mới hay là câu đối thoại nhỏ đều nhớ, cách chia thì, động từ nhỏ cũng làm được nhanh gọn, giờ nhỏ đang ngồi trong phòng, đọc thêm từ mới của bài tiếp theo và xem trước các đoạn đối thoại rồi dịch sang tiếng việt.

Hôm nay cuối tuần nên nhỏ chỉ ở phòng học bài thôi, nhưng chắc ông trời không cho nhỏ học một mình, nhỏ vừa nghe từ mới từ máy tính và vừa đọc theo thì giọng nói của hắn ngay bên cạnh nhỏ:

Cô cũng ham học quá nhỉ? – hắn cúi gần sát mặt nhỏ nhìn trên màn hình máy tính.

- Cậu làm gì ở phòng tôi, mà sao đến cũng không gõ cửa, làm tôi đau tim – nhỏ vỗ vỗ ngực.

- Tôi tới đây chơi, đằng nào cuối tuần cũng không có nhiều việc lắm – miệng nói chân làm, hắn tháo giầy nằm ngon lành trên nệm của nhỏ.

- Tổng giám đốc của cả một cao ốc lớn như cậu mà cũng có cuối tuần sao? – nhỏ bĩu môi chêu.

- Phải chừa việc cho đám nhân viên chứ, nếu không lại bảo là giám đốc không tốt, cướp hết công việc của mình – hắn nhàn nhạt.

- Cậu sướng thật… cơ mà sao cậu dám nằm trên nệm của tôi, ra chỗ khác – nhỏ bê bàn và máy tính bỏ xuống đất, ngồi ganh đua với hắn.

- Này cô có biết tôi là khách không, khách qua chơi thì phải chiều theo khách chứ?

- Chiều à… cậu qua đây chẳng mang đồ ăn hay bất cứ thứ gì, bảo tôi nghe theo làm sao?

- Vậy là cô cần đồ ăn à, được thôi đợi tôi năm phút!

Nhanh chóng hắn lấy iphone của mình ra gọi cho đầu dây “Mua tất cả đồ ăn nhanh trong cửa hàng mang lại đây” và đầu dây “Vâng”.

Nhỏ há mỏ nhìn hắn, hắn cười cười.

- Cô cứ ngồi đợi đi, năm phút nữa sẽ có đồ ăn cho cô, tôi không biết cô thích ăn gì nên kêu người mua hết, giờ thì tôi ngủ được rồi chứ - dứt câu hắn nằm bẹp xuống, ôm con gấu kia và “ngủ”.

Nhỏ cũng chẳng thèm đồ ăn gì, cái tên này không biết giở trò gì nữa, thôi thì kệ hắn, giàu như hắn tốn mấy trăm ngàn chắc là bình thường.

Nhỏ tiếp tục học tiếng Nhật, nhỏ ngồi xuống dưới đất học, còn hắn nằm trên nệm nhỏ ngủ.

Đúng năm phút sau, nhỏ thấy ba tên mặc đồ đen tuyền trên tay cầm năm sáu bọc bự bên trong toàn là “đồ ăn nhanh” mà hắn nói.

- Dạ của cô đây ạ - ba tên đặt trước cửa phòng nhỏ, nhìn lướt qua thấy hắn đang ngủ, nhỏ bỏ qua ý nghĩ đó, bước tới gần mấy tên đó, cười cười nói.

- K-Không cần phải phiền mọi người thế đâu, tôi chỉ đùa thôi – nhỏ ái ngại, nhiều thế ăn bao giờ mới hết.

- Lệnh cậu chủ, chúng tôi không dám trái ạ, chúng tôi xin phép - ba tên cúi đầu lui ra.

- Arigato – nhỏ bột miệng nói cảm ơn bằng tiếng Nhật, coi như thực tập trước, ba tên khựng lại chẳng hiểu nhỏ nói cái gì.

- Cảm ơn, cảm ơn – nhỏ chữa lại, mấy tên đó tiếp tục đi.

Nhắc lại thì hôm nay chủ nhật, như thường lệ bà chủ đi chùa từ sớm đến tối khuya, có hôm bà đi chơi với mấy bà bạn tới tận sáng, nói chung thì cũng rất ít thấy mặt bà ở nhà, hơn nữa dãy trọ nằm ở phía sau căn nhà, chỉ khi đi ra trước thì mới gặp được thôi, anh Việt Minh thì cũng đi chơi với chị Tâm Như rồi, hai phòng kia thì chẳng thấy mở cửa bao giờ, nên dãy trọ chỉ còn mình phòng nhỏ thôi.

Hắn nhận được tin nhắn của anh Việt Minh, hắn cũng muốn tới phòng nhỏ, nên đến đó và viện cớ nằm ngủ.

Hắn nằm cũng biết được chuyện xảy ra vừa xong, nghe nhỏ nói tiếng Nhật, hắn cười mỉm.

- Này… này Thành Khang, cậu dậy ăn ké đi, làm sao tôi ăn hết những thứ này – nhỏ bê túi đồ ăn để gọn vào rồi lấy một trong số đó chọn món ăn.

… - im ru, giả vờ ngủ chứ chưa ngủ.

- Haizzz… mới nằm mà ngủ nhanh thế! Hích – nhỏ không thèm nói nữa, lấy đại cái bánh bông lan ngồi ăn, và để nguyên hộp cạnh mình, vừa ăn vừa đọc tiếng Nhật “Arigato, Sayoonara, Oyasuminasai…”.

Nhỏ học gần một tiếng, hết cái đọc nên lôi truyện anime ra xem, nhỏ ngồi xem mà cười khúc khích, bộ hoạt hình “Kamisama, hajimemashita” rất hay có tận ba phần và còn đang cập nhật nữa, nhỏ háo hức lắm, xem gần hết phần một rồi, giờ nhỏ xem tập cuối phần một, truyện này rất tình cảm nói về tình yêu của một chú cáo, nói chung là rất hay.

Giây phút cuối cùng của bộ phim đã được nhỏ căng mắt ra nhìn, sau bao nhiêu chuyện thì cả hai cũng đến được với nhau, cảnh chú cáo nhìn say đắm thổ thần của mình còn nói một câu làm nhỏ “nổi da gà”.

- Bây giờ tôi muốn lập một khế ước mới với cô.

- Chẳng phải đã lập rồi sao? - cô gái thổ thần ngạc nhiên.

- Khế ước của riêng tôi – dứt câu là chú cáo “hôn” thổ thần của mình, chứng minh rằng cô mãi mãi là người của cáo, không ai được phép động vào.

- Dễ thương quá… cảm động quá… nổi da gà… nhưng hay quá đi… - những câu từ mà nhỏ thốt lên khi đó.

- Cô có muốn tôi lập một khế ước như thế không?

Hắn nằm ngủ chắc được một giấc, mà chuẩn bị ngủ “say” thì nhỏ lại đọc một chữ, làm hắn chẳng tập trung ngủ, mãi lát sau quen dần thì hắn mới ngủ được, khi tỉnh dậy gặp ngay cảnh nhỏ như thế kia, vậy là hắn lập tức xen ngang, ngồi phía sau nhỏ, cố gắng nhổm người về phía trước và nói với nhỏ.

- Hả… - nhỏ giật mình quay sang, trùng hợp hắn cũng quay qua, thế là hai môi chạm môi thật tình cảm, mà cái khúc cuối của hoạt hình đó nó lại dừng lại thật lâu khúc môi chạm môi, nhỏ đỏ mặt nhả ra rồi đứng phắt dậy.

- Cậu dậy từ khi nào thế, sao bảo ngủ mà… ngủ nữa đi chứ.

- Mới đây thôi, ngay cái khúc đó đó – hắn đứng dậy bước vào rửa mặt.

Ở ngoài mặt nhỏ đỏ thêm, hắn cố tình chêu tức nhỏ đây mà, nhìn lại mình đã ăn hết mấy chục gói oishi rồi, cả hộp bánh bông lan nữa (heo có khác). Nhặt vỏ bỏ gọn vào thùng rác, hắn bước ra cười cười.

- Có thể cho tôi mượn cái khăn mặt không?

- Đây – nhỏ lấy khăn mới mua hôm qua cho hắn.

- Khăn mới à, cô chưa giặt sao? – hắn ngửi thấy mùi còn mới.

- Ừm, lau đi còn chê nữa à – nhỏ gắt.

- Khăn lau mặt của cô đâu.

- Đằng kia.

Hắn ra lấy rồi lau mặt mình, không hiểu sao nhưng hắn ngửi thấy mùi thơm, mà hắn rất thích mùi này.

- Cô dùng sữa rửa mặt gì vậy?

- Tôi không dùng mỹ phẩm.

- Vậy cô rửa mặt bằng gì? Nước thôi à!

- Không, sữa tắm theboy – nhỏ thành thật trả lời.

- Oh… con gái mà tắm theboy… có phải loại sữa “em tắm, anh yêu” mà tivi hay quảng cáo không? – hắn nghĩ nghĩ chốc lát rồi nói.

- Đúng rồi, cậu cũng biết cơ đấy, tôi tưởng con trai chỉ theo dõi sữa tắm con trai thôi.

- Chứ cô nghĩ tôi chẳng biết gì về người mình thích sao? – hắn bột miệng nói ra câu không nên nói, cười xuề “ý tôi là sau này tôi thích ai thì sẽ nói người đó dùng loại sữa tắm này”.

- À ừm – nhỏ gật gù tán thành.

Hắn lại ngồi chỗ máy tính của nhỏ, rồi bấm bấm chơi cái gì đó, nhỏ cũng không làm phiền, lấy điện thoại mình ra chơi game “ngôi sao thời trang”.

Cái game này dành cho con gái nhưng con trai chơi vẫn được, đó là vượt qua các chặng của trò chơi, bằng cách phối đồ sao cho phù hợp nhất, nhỏ mới vượt qua được chặng một thôi, nên đang cố gắng vượt tiếp.

Trò này có rất nhiều cái hay mà chính nhỏ cũng dần bị thu hút, có rất nhiều trang phục đẹp, nhưng không dễ gì mà có được, mình phải chế được nó, hoặc là mình nạp thẻ để tăng vip sẽ được tặng đồ hiếm nào đó.

Đúng là thời đại công nghệ, nhỏ và hắn không ai nói ai câu nào, mà chỉ tập trung và công việc của mình, bằng dế yêu và bằng máy tính.

Hắn xem một số hồ sơ các tập đoàn thông qua mail của mình, mặc dù đi chơi nhưng hắn luôn nhớ tới công việc, xài sơ qua máy tính nhỏ và con chuột không dây, hắn cũng có chút ấn tượng, hàng xách tay này cũng thuộc hàng hiếm có, may mắn nhiều người không biết nên bán với giá rẻ, nhỏ thì khù khờ biết gì mấy cái điện tử nên chỉ biết mua và dùng thôi.

Nhắc mới nhớ, hắn vẫn cố gắng tìm bố mình trong khoảng thời gian này, nhưng vẫn chẳng có chút manh mối nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.