Chương 78
Hắn đành là người đàn ông vĩ đại, mà tha thứ mọi chuyện với nó, cũng không để nó làm thêm giờ, hoặc là đi đâu đó mà không có hắn nữa, chợt nghĩ thì thật mất mặt, đường đường là tổng giám đốc cao ốc lớn, mà giờ chỉ vì người con gái mình yêu, lại hạ mình tha thứ tất cả, từ trong đáy lòng, hắn thấy mình thật vĩ đại, cực kỳ vĩ đại… sau câu nói ấy hắn lại cười một mình.
Giờ ra về, theo đúng lịch trình thì nó tới công ty hắn làm, đứng cổng trường chờ hắn tới đón, nhưng ngay sau khi hắn tới, nhìn trong xe có cả Liên Kỳ, nó khẽ nhíu mày, cô đã hiểu liền giải thích.
“À… là tôi đi tới siêu thị, nhưng sau đó không nhớ đường về, vừa hay gặp anh Khang nên tôi mới đi nhờ xe.”
Mục đích của cô là muốn xem hai người có thật sự quay lại không, nhưng làm cô thất vọng nhiều rồi, có lẽ cô quá nhẹ tay với nó.
Nó nhìn lên hắn, nhận được cái gật đầu, rồi mở cửa trước cho nó leo lên, sau khi chở Liên Kỳ tới trung cư, thì hai người đi ăn.
“A-Anh và cô ấy, chỉ là trùng hợp thôi đúng không?”
Đột nhiên trong trái tim nó, cảm giác nhói nhói, không phải đau ngực mà là cảm thấy ghen, vì những chuyện trước đây nó chỉ nhớ sơ sơ, hơn hết là nó còn không thích hắn đi cùng Liên Kỳ.
Hắn vừa ăn, cười nhạt gật đầu nhẹ.
“Ừm, trùng hợp thôi, mà… em đang ghen đấy à! Anh nhớ em thời gian gần đây với Liên Kỳ rất tốt.”
Câu hắn nói làm nó giật mình, đúng cảm giác này rồi, nó đang ghen, nó ghen hắn và cô ta đi cùng nhau, nhưng cũng bất ngờ vì hắn lần đầu tiên gọi tên cô mà nhẹ nhàng như vậy.
“E-Em… hứ, ai thèm ghen chứ, em còn mong anh có mối quan hệ tốt với đồng nghiệp của mình thôi”
Nói thì nói vậy, chứ chính nó cũng đâu mong điều đó chút nào, bữa ăn nhanh chóng kết thúc, cả hai lại tới công ty làm, vừa đi từ đại sảnh vào là lại có tiếng ồn ào, hắn khẽ ho khan, nên mọi người tập trung vào công việc.
“Từ nay, Song Đào tiếp tục làm việc ở đây, cô ấy cũng nhận lỗi và chịu sự trừng phạt trong thời gian qua, từ giờ trở đi, tôi còn nghe ai bàn tán chuyện này thì đuổi việc”
Hắn hùng hổ tuyên bố một câu hoàn toàn chắc chắn, ai cũng biết hắn nói được là làm được, mọi người đồng thanh đồng ý và mỉm cười với nó, tiếp tục vào việc của mình.
“Đừng căng thẳng quá, em cứ như mọi ngày là được.”
Hắn nhẹ ôm nó vào lòng thủ thỉ, hắn muốn khẳng định cho mọi người biết, nó là người cực kỳ quan trọng với hắn, cũng không ai được động vào nó.
Nó cảm giác hạnh phúc dâng trào, có lẽ đây là điều nó vui vẻ nhất, cả buổi chiều làm việc, nó đã tranh thủ làm thật nhanh những công việc trong thời gian nó nghỉ, chắc cũng làm thêm cả tuần vì công việc rất nhiều.
Buổi tối nó ở lại làm thêm, nhưng lần này hắn ở cùng với nó, không lại sợ xảy ra chuyện đáng tiếc nào đó, cả công ty chỉ có phòng của nó là sáng lên, sau khi hắn dời từ nhà vệ sinh tới phòng nó, đưa tay lên mở cửa, nhưng hắn đứng chôn chân tại chỗ, nhìn cái bóng bên trong phòng, là một cô gái tóc buộc cao và một người con trai tóc ngắn, hình như đang làm hành động thân mật, gần như sắp hôn.
“Song Đào, em còn làm việc khuya thế này sao? Không tốt cho sức khỏe đâu?”
Phùng Lập luôn đi theo nó và hiện giờ, chỉ đợi lúc hắn ra ngoài thì liền hành động.
“Song Đào”
Hắn liền mở cửa ngay lập tức, đập vào mắt nó là người con trai kia, một tay giữ eo nó, một tay giữ má nó và… hôn.
Vừa đặt lên môi nó một nụ hôn, nhìn nó lúc này thật dễ thương, vẻ mặt ngây thơ đỏ lên một cách vô hồn, nhưng cũng khiến hắn tin là nó có tình ý với tên con trai này.
“Anh về đi nhé… hẹn gặp anh sau.”
Nó ngây thơ nói với Phùng Lập, còn hôn lên má cậu ngay trước mặt hắn, nhưng tất cả chỉ là sắp đặt của cậu ta thôi, ngay lúc hắn rời khỏi đó, nó cảm thấy ngực mình đau trở lại, nó định đi về, vì chỉ sợ làm chuyện gì đó khiến hắn buồn, lại gặp Phùng Lập, đôi mắt nó trở nên vô cảm hơn và làm theo những hành động cậu ta nói, trong vô thức thì nó hoàn toàn không nhớ gì.
“Đứng lại, hôm nay phải làm cho rõ chuyện này mới được, cả tên con trai kia”
Hắn nhớ thoáng thoáng qua thì chính là cái tên ở khách sạn với nó.
“Anh Khang, em đã từng nói với anh rồi, đây là bạn trai em, hơn nữa em cũng chỉ vì một chút lợi cá nhân nên mới cố tình tiếp cận anh thôi”
Nó rất ngây thơ trả lời, trong câu nói đó, hắn như người mất hồn, một thằng con trai lạ mặt làm bạn trai nó, hắn nhìn qua tên đó, thấy cậu ta cười một cái cợt nhả và khoái chí, lúc này hắn liền đấm mạnh vào mặt tên kia.
“Anh Khang, anh làm gì vậy chứ? Anh mau về đi, em không muốn nhìn thấy mặt anh nữa”
Nó nhanh chân chạy lại đỡ Phùng Lập, còn lo lắng hỏi cậu ta có bị làm sao không, còn thổi thổi vết thương, cảnh tình tứ này, làm hắn chỉ muốn ghét nó nhiều hơn thôi, chỉ mới một tuần nó quay lại, nhưng lại một tuần nó thay đổi, lại còn có người con trai khác nữa.
“Song Đào, em không phải là em nữa rồi, điều gì làm em thay đổi như vậy, hắn ta là ai chứ, người ở bên em là anh cơ mà, sao em làm thế?”
Hắn lại kéo mạnh người nó đối diện với hắn, hai tay hắn bóp mạnh vai nó, làm nó đau tới mức bật khóc trong lặng thầm, nhưng tâm trí của nó vẫn không thay đổi.
“E-Em… k-không yêu anh, người em yêu là anh ấy”
Nó nhẫn tâm nói một câu trái tim hắn dường như hóa đá, điều nó vừa nói có phải chỉ là lời nói dối không, hắn đã cố gắng chấp nhận tha thứ cho nó, tha cho mọi lỗi lầm của nó, vậy mà bây giờ, lại nghe điều đó từ chính miệng nó, thật khiến hắn đau lòng.
“Song Đào”
Hắn nói nhỏ trong miệng, hai tay thả mạnh bả vai nó ra, đầu óc hắn quay cuồng, mọi thứ chao đảo, giống như hắn vừa thấy điều đáng sợ, có khi còn hơn cả cơn ác mộng của bố mình.
Ngay sau đó Liên Kỳ tới và nhìn Phùng Lập mỉm cười, “Cậu làm rất tốt”
Nó vừa thấy cô, cảm giác nó trống rỗng một chút, cười nhạt rồi nói.
“Cô tới đúng lúc lắm, mau đưa Thành Khang về, còn tôi đưa bạn trai tôi về nữa”
Nó rất ngây thơ khi nói ra câu đó, hắn đập mạnh tay vào tường rồi rời khỏi đó, lườm tên con trai kia muốn đứt cổ.
Sau khi nó theo lệnh Phùng Lập đưa tới cổng ngõ thì nó trở về trạng thái ban đầu, rồi vào trong nhà, lên phòng ngủ, nó có nhắn bố mẹ tuần này làm về khuya, nên họ đã ngủ cả rồi.
Còn hắn không trở về nhà mà tới Bar, từ trước nay hắn chưa bao giờ tới đó cả, nhưng lần này vì nó mà hắn cần giải tỏa đầu óc do căng thẳng, hắn khẽ nhíu mày vì có cả Liên Kỳ theo sau hắn, nhưng dường như hai người không đi chung, cũng không ngồi chung, vậy nên cô gặp chút rắc rối.
“Này cô em, lần đầu tới đây hả, đáng yêu quá”
Một tên nhìn mặt cũng sáng sủa, nhưng không biết tối có sủa không, ngồi ngay cạnh Liên Kỳ, trên tay còn cầm ly rượu mạnh của mình.
“A-Anh là ai?”
Lần đầu tiên tới đây ư, trong thời gian ở cùng chung cư, Liên Kỳ từng được Phùng Lập đưa tới mấy nơi như thế, nhưng trong hoàn cảnh này thì cô phải tỏ ra mình là người yếu đuối.
Suy nghĩ của cô, là đi theo hắn, nhưng không ngồi cùng hắn, chỉ theo dõi từ xa, nếu hắn hiểu thì sẽ nghĩ là cô đang âm thầm giúp đỡ hắn, biết hắn buồn nên không muốn quấy rầy.
“Cô em thật dễ thương, uống với anh một ly được chứ?”
Tên đó đưa cốc nước có bỏ thuốc vào, thế nhưng vừa mới đưa tới miệng thì hắn xuất hiện và gạt phăng ly nước xuống đất, suy nghĩ của hắn giống với Liên Kỳ, hắn hiểu là cô không muốn gây phiền toái với hắn nên tạo khoảng cách.
“Mày muốn giải quyết nỗi buồn, thì tìm tới người khác, đây không phải người mà mày được động vào”
Hắn thẳng thắn nói, cũng không đợi tên kia đáp trả, hắn liền đấm mạnh vào mặt tên kia, làm tên đó choáng ngợp, một tay giữ mắt, mắt còn lại thì lườm hắn, sau đó rút lui.
“C-Cảm ơn anh, Thành Khang”
Liên Kỳ cúi đầu, mặt đỏ lên, vừa nghe hắn nói là “đây không phải người mà mày được động vào”, khiến trái tim cô không ngừng nở hoa.
“Cô sao không?”
Nhìn lại bộ dáng người con gái trước mặt, nếu là nó thì hắn đã ôm vào lòng mà an ủi, hoặc là mắng mỏ hắn vì đã tới nơi này, chắc chắn sẽ không cho nó tới đây.
“A-Anh Khang, m-mặt em dính cái gì sao?”
Hắn nhìn cô khá lâu, làm Liên Kỳ tưởng hắn phải lòng mình, cười hạnh phúc, sau đó cũng nên để hắn dừng ánh mắt ôn nhu đó, nếu không cô sẽ mủn lòng rồi ôm hắn không chừng.
“À… không có gì? Về thôi”
Hắn rời khỏi quán đó luôn, cũng không còn hứng thú uống rượu nữa, sau khi chở Liên Kỳ tới căn hộ, hắn về phòng mình, bố hắn đã ngủ, căn phòng về đêm trở nên yên ắng lạ thường, bước vào trong phòng, hắn ngồi dựa cửa nghĩ về nó, những việc nó làm… một giọt nước mắt nóng hổi chảy dài trên má hắn, thật không ngờ vì nó… mà hắn có thể khóc như vậy.