Xa Nhau Đủ Rồi! Về Thôi! Anh Thương

Chương 75: Chương 75: Xảy Ra Cãi Vã




Qua ngày hôm sau, hắn tới đón nó tới công ty, ai ngờ bố mẹ nói tin nó tự đi rồi, cảm giác hắn lại tức không chịu được, đã nhắn tối qua rằng, sáng nay hắn chở nó đi, vậy mà giờ lại đi trước, có lẽ nó cố tình chọc tức con sói này rồi.

“Em cố tình chọc tức con sói con trong anh rồi sao?”

Trên đường lái xe tới chi nhánh, tốc độ xe của hắn giống như cơn phẫn nộ bùng nổ trong đầu hắn, miệng không ngừng mắng mỏ nó.

Thang máy dưới gara vừa mở ra, đập vào mắt hắn chính là nó… nhưng trong bộ dạng khác hẳn bình thường, hôm nay nó mặc quần áo vô cùng quyến rũ, nếu nói không sai thì mọi người đang xịt máu mũi vì nó, hắn nhanh chóng tiến tới tóm mạnh cổ tay nó lên, lôi lên phòng mình, vẻ mặt tức giận.

“Song Đào, em đừng nghĩ anh bỏ qua cho em hôm qua là hôm nay em làm tới nhá. Sao em lại đi trước anh, mà bộ quần áo em mặc là sao, đồng phục của công ty đâu rồi.”

Hắn đã cho người thiết kế riêng, mấy chục bộ đồng phục của công ty cho nó mặc, vậy mà hôm nay nó thích chơi trội.

“Anh Khang, em thấy đẹp mà, hơn nữa đồng phục anh đưa đã hai năm rồi, cũ mèm, em muốn thay đổi nếu không mọi người sẽ xem thường.”

Nó thản nhiên ngồi khoanh tay, vắt chéo chân nói chuyện với hắn, dường như nó “không sợ hắn”, cũng không nhìn thấy đôi mắt sói con của hắn bùng cháy.

“Em nói cái gì, ai dám xem thường em, mà thôi bỏ qua chuyện đó, hôm qua tới giờ em rất lạ, anh không muốn chuyện này tái diễn nữa, em mau thay đồng phục công ty nhanh, em mà còn cứng đầu thì đừng trách anh.”

Hắn nói mà như quát thẳng vào mặt nó, khiến nó có chút ấm ức, từ khi làm người yêu, hắn chưa bao giờ nặng lời như vậy, nó cảm giác nhói trong lồng ngực, rồi cúi đầu khóc.

“A-Anh… hu hu… anh không thương em nữa… hu hu”

Nó ngồi khóc như con nít, vậy là hắn lại không thể mắng thêm được nữa, đành dịu giọng dỗ dành, tất cả cũng tại vì nó quá nổi bật, hắn ghen vì không muốn ai thấy nó như thế.

Nhưng hắn không phủ nhận là nó rất “nóng bỏng và quyến rũ”, ngồi gần thế này, nó còn khóc trong vòng tay hắn, cả bờ vai trắng nõn, đôi chân “dài” lấp ló dưới cái váy ngắn, và bộ ngực “nảy nở” nhấp nhô ngay trước mặt hắn, một thằng con trai đã hai mấy năm, không thể nào không bị thu hút trước vẻ đẹp như vậy, tay hắn đặt lên vai nó, cả cơ thể nó nóng bừng lên, làm hắn có chút khó thở.

“S-Song Đào… đ-đừng khóc nữa, anh thương, anh thương được chưa, nhưng mà em lại rất quyến rũ trong bộ này, anh chỉ sợ không kìm lòng được, lại khổ thân em thôi.”

Hắn cả cơ thể đỏ bừng lên, cũng không ngờ mình vừa mới nói ra điều “nên nói”, nhưng lại có tác dụng ghê chứ, mặt nó đỏ lên rồi nín khóc.

Hai người làm người yêu cũng vài năm, nhưng ngoài ôm, hôn, cầm tay, thì cả hai chưa làm chuyện gì quá giới hạn, mà cái tuổi trưởng thành, người ta thường có ham muốn vài chuyện đời tư, đặc biệt là con trai, hắn giữ được tới tận hôm nay cũng chỉ vì sự cứng đầu của nó.

Sau đó nhân viên mang lên đồng phục mới, hắn để nó đi thay rồi trở về phòng làm việc.

Một góc trong công việc của mình, Liên Kỳ đang liên lạc với Phùng Lập, việc nó mặc đồng phục khác là cô không hề nói, nhưng trong suy nghĩ của cậu thì lại khác, cậu đột nhiên muốn có người con gái này, miệng lẩm bẩm một mình “Song Đào, em sẽ là của tôi.”

Sau câu nói đó, đột nhiên nó tỉnh giấc, gõ nhẹ nhẹ vào đầu rồi miệng nói nhảm. “Chỉ là mơ à, nhức đầu quá”

Nhìn lại căn phòng một lượt, sau đó nó vào làm vệ sinh cá nhân, rồi tới công ty làm việc như ngày thường, vẫn là bộ đồng phục của công ty, và mỉm cười cúi chào mọi người, một vài người thì thầm, thì thầm gì đó, làm nó cảm thấy khó chịu.

“Ơ Song Đào, cô tới giúp tôi một tay đi!”

Liên Kỳ đang bê khệ nệ một cái thùng khá bự và nặng, vì cô mới vào làm chưa lâu nên không quen biết ai, cũng ngại giao tiếp, vừa hay gặp nó tiện thể cô nhờ nó làm việc luôn.

“Trong này là đồ gì mà nặng vậy chứ?”

Hoàn thành xong, Liên Kỳ đứng lau mồ hôi, có đưa nó cái khăn mà nó mỉm cười nhưng từ chối lấy, nhẹ lấy trong túi mình ra khăn giấy rồi cúi chào lên làm việc, những hành động vừa rồi hắn đã thấy, nhưng điều hắn chú ý khác lạ là Liên Kỳ, dường như cô ấy muốn hòa đồng với mọi người, cười nhếch miệng rồi quay đi.

Giờ nghỉ trưa, Liên Kỳ pha cà phê và mang cả đồ ăn do mình nấu lên phòng hắn, vừa hay nó cũng lên cùng luôn, cả ba ngồi nhìn nhau, Liên Kỳ nói.

“À… món này không biết có hợp khẩu vị hai người không? Nhưng tôi mong hai người không chê”

“Cảm ơn cô nhé Liên Kỳ, tôi và anh Khang sẽ ăn và nhận xét”

Nói xong thì nó nhanh chóng gắp miếng sườn lên ăn, cũng ngạc nhiên vì cô nấu ngon thật đấy, liền khen ngợi hết lời, hắn cũng vui vì nó làm thế, nó đút cho hắn thử một miếng, nhưng hắn từ chối không ăn, lát sau Mon mang đồ ăn tới thì hắn ăn.

Hôm nay nó làm thêm giờ, hoàn thành công việc nó ra khỏi công ty nhưng hình như còn quên cái gì đó trên phòng, vậy nên nó quay lại, vừa vào trong đại sảnh nó nghe được tiếng cãi nhau của ai đó, nhìn lại đám người kia, trong đó có Liên Kỳ, hình như đang bị hại.

“Dừng lại”

Nó biết là bản thân nó cũng không có quyền gì làm vậy, nhưng cũng được xem như cô là bạn bè, nên nó lập tức hỏi đầu đuôi câu chuyện, Liên Kỳ vừa khóc vừa nói.

“Hức… hức… là tôi không cố ý cúp điện nhà kho, cứ nghĩ hết giờ làm và mọi người về hết rồi, nên tôi mới làm thế.”

Nó nhìn qua người bảo quản kho cuối cùng, thấy ông ta cúi đầu, dường như biết vị trí của nó nên không nói lại, nếu nói đúng hơn thì cả hai cũng không cố tình, chỉ là hôm nay có việc đột xuất, nên kho mới chưa tắt điện sớm.

“Rồi, mọi chuyện cũng chỉ là hiểu lầm, hai người đừng giằng co với nhau nữa, cũng muộn rồi, hai người nên về đi.”

Người quản kho cuối cùng thì cũng cúi đầu rồi rời đi, còn lại nó và Liên Kỳ, có nói cô về trước đi, còn việc gì thì để nó xử lý cho cũng được.

“Cảm ơn cô nhé, Song Đào, lát nữa cô nhớ khóa cửa kho lại là được, vậy tôi về trước.”

“Ừm.”

Nó nhanh tay cầm chìa khóa lên phòng mình, nhìn trên bàn thấy cái điện thoại, cầm lấy rồi rời xuống nhà kho, nhưng nó vừa đi được vài bước thì.

Một người đằng sau đập thật mạnh vào lưng nó, trời tối nó không thấy mặt, cũng không đề phòng được, vậy nên nó ngất xỉu.

Tầm một tiếng sau, nó lồm cồm mở mắt dậy, nhìn ngó xung quanh không có ai cả, mà điện thoại nó đột nhiên reo ầm lên, làm nó giật mình, nhìn thì đó là cuộc gọi của bố mẹ, giờ tối khuya mà nó còn chưa về, nó tức tốc đi về liền, cũng không nhớ được sự việc vừa mới xảy ra.

……

Vì hôm qua nó cảm giác mệt và đau ở cổ, nên sáng nay nó ngủ mà không biết đường dậy, ngủ tới tận tám giờ, bố mẹ nó có nói hắn nên hắn cho nó nghỉ hôm nay, thế nhưng.

Điện thoại nó reo inh ỏi, nó liền bắt máy, giọng nói của nó yếu ớt vô cùng.

“Alo”

“Song Đào, em tới chi nhánh công ty ngay cho anh”

“V-Vâng”

Vì nghe được chuyện hôm qua, nó là người về cuối cùng của công ty, nên sự việc hiện giờ chỉ có nó là đầu mối duy nhất thôi.

Nó vội vã nhìn đồng hồ, rồi vệ sinh cá nhân, xong thay quần áo, cũng chẳng ăn sáng mà tới chi nhánh ngay tức khắc, cũng khá bất ngờ vì nó ngủ quên, có khi nào nó ngủ nhiều như hôm nay đâu.

Vừa vào đại sảnh là mọi người đã tập trung đông đủ ở đó rồi, nó khá ngạc nhiên, mọi người thấy nó tới liền dẹp đường cho nó đi, thấy hắn ngay trước mặt mình, nó liền hỏi.

“T-Tổng giám đốc, có chuyện gì vậy ạ!”

Vừa thấy hắn, nó cũng hiểu vẻ mặt vô cùng tức giận, nó thoáng sợ hãi.

“Em giấu ở đâu, mau mang ra đây?”

Hắn nhìn vào nó, cũng thoáng bất ngờ về chuyện này, nhưng xem qua camera thì đúng là người trong đó là nó mà.

“Giám đốc nói gì cơ ạ, giấu cái gì ạ”

Nó thật sự không nhớ được việc tối qua chút nào, mà lạ một cái là sáng nay nó mệt, thật sự rất mệt, nó dường như ngủ được cả ngày nếu không có người đánh thức.

“Anh không đùa với em, mau mang hồ sơ cổ phần đó ra đây?”

Hắn mất kiên nhẫn nếu nó cứ giả vờ như vậy, hơn nữa cổ phần đó lại là thứ quan trọng nhất công ty này, cũng là cổ phần lớn nhất, còn được cất rất kỹ trong phòng làm việc của hắn.

“H-hồ sơ nào ạ, em thật sự không biết”

Nó thật không nhớ được chuyện gì xảy ra vào tối qua, chỉ nhớ sau khi vào lấy điện thoại là nó liền ra về và không làm gì khác.

“Trước mặt mọi người mà em còn chối ư, bao nhiêu ánh mắt dưới đây nhìn chẳng lẽ nhầm.”

Hắn đưa nó xem camera ngày hôm qua, ngay lúc nó lên lấy điện thoại, rồi sau đó nó liền lén lút mở cửa phòng hắn, mở két sắt và lấy hồ sơ cổ phần, sau đó rời khỏi đó, nhìn bộ dạng của nó, cộng thêm sự vội vàng, hấp tấp, có người nào mù cũng nhận ra là nó làm việc sợ người khác thấy.

Mà công ty của hắn có luật, người trong công ty, bất kể ai vi phạm đều được “xuất hiện” dưới sảnh và mọi người được tận mắt chứng kiến hình phạt, hoặc đại loại là như thế.

“K-Không… không phải em, em không hề làm thế.”

Xem xong, nó sợ hãi lùi lại vài bước, thật sự trong đầu óc nó trống rỗng vô cùng, làm sao nó có thể làm chuyện này được, bản thân nó cũng không bao giờ dám thế.

“A-Anh Khang, chắc là Song Đào không cố ý đâu, anh cứ từ từ tìm hiểu, rồi hỏi cô ấy, bây giờ chắc tâm trạng cô ấy không ổn định.”

Đột nhiên Liên Kỳ quỳ xuống cầu xin cho nó, trước mặt mọi người, ai cũng hả mỏ, thật không nghĩ là người con gái này lại làm thế.

“Cô”

Hắn khẽ nhíu mày, thật không hiểu nổi Liên Kỳ sao lại bênh cho nó, hắn cũng cảm thấy đau lòng, cũng không nghĩ là nó làm chuyện này, nhưng chứ cứ rành rành, hôm qua lại có vài người chứng kiến, thật là làm hắn không thể làm khác.

“T-Thành Khang, sự thật là em không làm chuyện này, anh phải tin em chứ”

Nó dừng bước chân, nó cũng hiểu vì sao Liên Kỳ cầu xin cho nó, chắc là muốn cảm ơn chuyện cô được nhận vào đây làm, nhưng không ngờ hắn lại không tin nó.

“Chứng cứ đã rõ, em còn chối sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.