Xà Quân Như Mặc

Chương 11: Chương 11: LO LẮNG CHỜ ĐỢI




Thì ra đây là tình dục, khó trách nhân lọai từ xưa tới nay đều không nhịn được…

Phùng Tử Kiện lo lắng đi đi lại lại trên chiếc cầu gỗ, thỉnh thỏang lại nhìn cánh cửa phòng vẫn đóng chặt ở cách đó xa xa, giống như trượng phu đang đợi thê tử sinh nở “như thế nào còn chưa ra? đã hơn ba canh giờ, sẽ không có gì ngòai ý muốn đâu”

“Hẳn là nên đi mời đại phu, nhưng chung quanh không có người, nên đi tìm đại phu ở đâu đây?”

“……”

Phùng Tử Kiện nghĩ đông nghĩ tây, lầm bầm lầu bầu tới hơn nửa ngàng, bắt đầu cảm thấy hơi lạnh, ngửa đầu nhìn lên thì thấy sắc trời lúc này đã tối sầm, mà cảnh cửa kia vẫn chưa có dấu hiệu mở ra, thậm chí ngay cả đèn cũng không có một ngọn, làm cho Phùng Tử Kiện cảm thấy bất an, vội đi nhanh đến bên cửa, vừa giơ tay lên tính gõ cửa lại rụt về, một lần nữa lại lẩm bẩm ” không được, không được, tiểu thư có lẽ lâu ngày không cùng tướng công gặp mặt, giờ đang là lúc đòan tụ, tiểu sinh liều lĩnh gõ cửa thật là không ổn”

Nhưng vẫn không nhịn được lo lắng, Bắc Dao Quang lúc trước kêu đau thảm thiết như vậy, giờ phút này không biết thế nào? có phải đã hết đau hay là đau đến không la nổi nữa rồi?

Đáng thương cho Phùng mọt sách đứng ở bên ngòai lo lắng còn chịu phải gió lạnh mà không dám gõ cửa cũng không dám quay về phòng nghỉ ngơi, chỉ biết ngây ngốc đứng chờ mà trong phòng Bắc Dao Quang so với hắn cũng không tốt hơn là bao. Nàng cơ hồ không còn cảm nhận được các bộ phận trên cơ thể, tất cả đều bủn rủn, không có chút khí lực, yết hầu vì la to cùng rên rỉ trong thời gian dài nên hòan tòan không phát ra tiếng, mà nam tử trên người nàng vẫn chưa chịu buông tha quyết định của hắn.

Kỳ thật sau khi phản công, nàng đã có chút thanh tỉnh, biết rằng mình không nằm mơ mà hết thảy đều là thật, đáng tiếc nàng còn chưa kịp e lệ đã giống như cường bạo, áp đảo nam nhân kia, thân hình mẫn cảm của nàng lần đầu nếm mùi tình dục, càng muốn nhiều hơn, không ngừng làm càn, luật động trên người nam tử, mùi vị đặc trưng cùng cảm xúc da thịt quen thuộc làm cho nàng mặt dù không thấy rõ diện mạo của hắn cũng biết đây chính là nam tử trần truồng nàng đã đụng phải trong động sâu.

Thì ra tên của hắn là Như Mặc, thật dễ nghe. Bắc Dao Quang theo trực giác biết hắn là mĩ nam tử bởi vì mái tóc hắn mềm mại dưới tay nàng, còn có da thịt bóng lóang, trơn mịn hơn cả tơ lựa, có được nam nhân có điều kiện như vậy, đánh chết nàng cũng không tin hắn xấu, cho dù có xấu thì nàng cũng sẽ nhận thức.

Vì thế Bắc Dao Quang đắc ý hưởng thụ thành quả, cho đến lúc nàng muốn dừng thì mới phát hiện nàng đã không còn sức để ngừng mà Như Mặc cũng sẽ không cho nàng cơ hội để dừng, ai biểu nàng châm ngòi dục vọng của hắn?

Lòai rắn đa số khi giao phối không kéo dài, chỉ chừng vài phút là xong nhưng cũng có lọai kéo dài đến hai mươi mấy giờ cũng không ngừng, đáng thương cho Bắc Dao Quang rất không may đã đụng trúng lọai thứ hai.

Cho nên, đến khi Như Mặc cảm thấy mỹ mãn xuất ra tinh lực trong cơ thể nàng thì Bắc Dao Quang đã sớm hôn mê.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.