“Ta đang ở địa phương quỷ quái gì a? Sao cái gì cũng không nhìn thấy, tối om om. Lãnh Châu Ngọc chết tiệt, phát minh cái quái quỷ gì, sớm không có tác dụng, muộn không phát tác lại lựa đúng lúc cô nãi nãi ta tận hưởng thành quả chiến thắng lại phát tác. Mĩ nam đáng thương của ta. Mệnh của ta sao mà khổ vậy a…
Bắc Dao Quang bò trong bóng tối đã hơn một giờ, miệng cũng đem tên đầu sỏ Lãnh Châu Ngọc mắng suốt từ đó đến giờ, nhưng mặc kệ nàng mắng thế nào thì nãy giờ nàng vẫn cứ đảo quanh một chỗ, đừng nói là đi ra, ngay cả một chút ánh sáng cũng không thấy, mặc dù có một dòng khí đang chuyển động nhưng không có gió, chứng tỏ nơi này là không gian bị phong bế, lại căn cứ vào độ dốc cùng các tảng đá lớn nhỏ trên mặt đất mà đóan nơi này chắc là một cái sơn động rất sâu, rất lớn, lại là sơn động âm triều.
Kết luận như vậy làm cho Bắc Dao Quang nổi giận, nàng chỉ biết các tiểu thuyết ngôn tình chết tiệt đều là lừa gạt thiếu nữ, cái gì mà xuyên quan thời không sẽ trở thành tiểu thư, công chúa? Nếu không cũng sẽ xinh đẹp hoặc là rơi vào một cái bồn tắm lớn, dễ nhìn, sau đó có sẵn một lão công lại tạo nên chuyện tình kinh thiên động địa.
Trên thực tế, nàng cũng rơi vào một cái ao nhưng mà không thỏai mái chút nào, còn thiếu chút nữa bị nước ao đông chết, thật vất vả giãy dụa mới ngoi lên được, mới phát hiện nơi này là sơn động không thấy ánh mặt trời. Càng làm cho nàng tức giận hơn là trên người nàng chỉ mặc một cái áo ngực và cái quần bò, bởi vì ngấm nước mà dính sát vào thân thể, càng làm cho nàng thêm khổ sở vì lạnh.
Cũng may đi lâu như vậy cũng chưa đụng phải xà tinh xà trùng gì đó “sớm biết phải xuyên đến cái địa phương quỷ quái này, ta chắc chắn sẽ chuẩn bị thêm đèn pin vạn năng, mặc thêm áo ba đờ xuy, không ngờ từ ngữ ngôn tình thật ra là nói điêu. Trên giường thác lọan đến nửa chừng thì người không thấy, hắn có thể bị thần kinh không? Lãnh Châu Ngọc, nữ nhân đáng chết này, ai biết đầu óc ngu ngốc của ngươi phát minh ra cái đồ không bình thường như thế, hiện tại phải làm sao bây giờ? Mau đưa ta trở về.”
Bắc Dao Quang dùng sức hét to một tiếng ” a”, kêu xong mới thấy mình càng không có khí lực, hơn nữa còn cảm thấy lạnh hơn, răng bắt đầu đánh lập cập, đưa tay lên sờ trán thì quả nhiên thấy nóng, chắc là sốt tới ba mươi chín độ rồi.
“Chẳng lẽ đường đường là nữ vương đại cuồng dã như ta mà phải chết ở nơi không có thiên lý, nơi thần không biết quỷ không hay này sao? Ông trời, ngươi đối với ta cũng quá công bằng đi, ta tuy có hay đùa giỡn có chút thông minh, lại thích lấy mầu chọn người ngòai, các mặt khác đều xem như là công dân lương thiện, ngay cả nhìn thấy của rơi trên đất cũng không ham món lợi nhỏ, sao lại đối với ta như vậy?”
Không ai nói chuyện với nàng, Bắc Dao Quang đành phải tự lẩm bẩm một mình không ngừng, nàng sợ nếu nàng ngưng nói chuyện, nàng thực sự sẽ chết, không gian đã im lặng hắc ám, sớm dọa nàng không còn kiên trì được nữa, nàng hiện tại hối hận một vạn lần, không nên cùng nữ nhân Lãnh Châu Ngọc kia giao dịch, còn làm trò cho nàng uống lọai nước thuốc không rõ thành phần kia, nếu không nàng hiện tại hằn là đang thư thư phục hưởng thụ thân thể tuyệt mỹ của Quân Mặc Ngôn, cùng kỹ xảo trên giường cao siêu của hắn, kết quả là…
Bởi vì một sự đánh đố ngu xuẩn, nàng chẳng những rơi xuống một địa phương quỷ quái, càng làm cho nàng chết không nhắm mắt là nàng vẫn như trước không tìm đuợc người dễ nhìn để từ cô gái biến thành nữ nhân, trên đời này, người oan uổng nhất có lẽ là Bắc Dao Quang nàng.
Càng nói càng mệt, Bắc Dao Quang cảm thấy yết hầu của nàng cũng trở nên khô rát, còn có nóng bừng, đầu óc cũng ngày càng mơ hồ, dù vậy nàng vẫn không ngừng đi về phía trước.
Nàng không biết rốt cuộc nàng phải đi tới nơi nào, chỉ là không dám ngừng lại, bởi vì nàng sợ nếu dừng lại nàng sẽ ngủ mê vì mệt rồi sau đó sẽ không tỉnh lại nữa.
Từng có kinh nghiệm sống dã ngọai, nên nàng biết, không đến giây phút cuối cùng, tuyệt đối không thể dễ dàng từ bỏ, có lẽ nói không chừng ngay sau đó sẽ có đường sống, tuy rằng nơi này không có núi, không có nuớc, không có lá cây hay cỏ dại để ăn đỡ đói, thậm chí khung cảnh cũng chẳng nhìn thấy rõ nhưng Bắc Dao Quang vẫn không ngừng động viên mình.
Đối với sự kiên cường của nàng, Vương Tĩnh Huyền bạn nàng không chỉ một lần bội phục nàng, nói dù đem nàng ném tới ngòai không gian, nàng chắc cũng không chết được. Bắc Dao Quang hiện tại nhới tới những lời Vương Tĩnh Huyền nói, nhịn không được cườ khổ, nàng ta nói sai rồi, không cần đem nàng ném ra ngòai không gian, chỉ cần ném tới đây, nàng cũng đã sống không nổi nữa.
Theo đánh giá của nàng, đã mất ít nhất ba giờ để bò ra khỏi địa phương tối om này, da tay đã sớm trầy xước hết, dù sao cũng không còn cảm giác đau, đang lúc nàng không còn một chút sức lực để đi thêm nữa thì tay nàng đụng đến một cái gì đó ấm áp.