Kinh Sở Tiêu tiêu sái cõng Chu Hi Văn về phòng.
Chu Hi Văn trên lưng hắn vui vẻ nói rất nhiều chuyện, hắn chỉ im lặng lắng nghe cô kể chuyện.
Gió biển về đêm càng lúc càng se lạnh, trên bãi cát cũng chỉ có hai người mãi dạo chơi.
Chính hai người cũng vui vẻ đến quên phát giác có người bám theo bọn họ.
Về đến trước cửa phòng, Kinh Sở Tiêu đột nhiên nâng cao cảnh giác. Hắn phát hiện tấm thảm chân ở cửa nằm méo mó khác với trước khi họ rời đi.
Hắn cũng không kêu dọn phòng. Nếu có dọn họ cũng sẽ không để tấm thảm nằm lệch như thế.
Cho nên hắn thả Chu Hi Văn xuống vừa nói vừa ra ám hiệu với cô
“Văn Văn, rốt cuộc thỏ nhỏ có vào hang không?”
Chu Hi Văn đang vui vẻ liền ngưng đọng nhìn hắn cô vẫn nhớ ám hiệu này của hai người “Thỏ vào hang” tức có thể đang có người trong phòng.
Nhưng chưa kịp đáp lại liền có một tiếng súng nổ bắn ra sau lưng của Kinh Sở Tiêu ghim thẳng lên vách đá.
“Sh.....Chết tiệt”
Kinh Sở Tiêu liền ôm Chu Hi Văn nhảy sang một bên.
Người trong phòng cũng biết lộ bí mật nên ùa ập ra tấn công Kinh Sở Tiêu.
Hắn thấy nhóm tầm năm sáu người trong phòng chạy ra rồi lại thêm vài người khác ở trên cây nấp nhảy ùa xuống. Hắn thầm chửi rủa, ban nãy quả nhiên quá mất cảnh giác.
Đám người này xem ra cũng có tác phong chuyên nghiệp. Nhưng hình như chỉ tập trung tấn công vào hắn.
Kinh Sở Tiêu cảm nhận được những ánh mắt ấy đều nhắm vào hắn. Hắn thầm nghĩ khốn nạn lại quên đem súng.
Mục tiêu có lẽ chỉ muốn bắt hắn, viên đạn bắn tỉa ban nãy chỉ cảnh cáo. Những người xông ra cũng không dùng súng. Chắc có ý định bắt sống hắn.
Trước khoảnh khắc đám người đó tấn công đến Kinh Sở Tiêu bảo Chu Hi Văn thoát thân trước. Ở quân đội tốc độ chạy của Chu Hi Văn chính là không đùa được.
“Em mau chạy trước. Anh sẽ tìm em sau”
“Nhưng...”
“NGAY LÚC NÀY. CHẠY”
Kinh Sở Tiêu nhặt được một viên đá dưới đất hắn bắt đầu động thủ đáp trả.
Không đợi để mình làm vật cản đường của hắn Chu Hi Văn liền chạy thật nhanh. Cô cố chạy đến sảnh khách sạn, nhưng ở đây rộng lớn muốn đến sảnh chính là rất xa. Xung quanh phòng cô lại không có người ở để cầu cứu.
Chu Hi Văn dốc hết sức chạy đến chảy máu chân vì ban nãy cô đi dép. Còn đường chỉ mập mờ ánh đèn vàng lẻ bóng. Trong tim hồi hộp đập đến muốn bể tức cả lồng ngực. Cô thầm cầu nguyện “tốt nhất là hãy an toàn em xin anh Kinh Sở Tiêu”
Chạy được ra tới sảnh cũng mất 10' hơn, Chu Hi Văn thở dốc nhẹ liền hét lớn ở sảnh
“Mau mau báo cảnh sát. Có người bị hành hung. Đối tượng còn có súng”
Mặc bên khác Kinh Sở Tiêu phải chống trả quyết liệt. Như hắn dự đoán đám người này không có ý định giết chết hắn mà chỉ muốn thương tổn.
Dưới ánh đèn mờ ảo tất cả những người đó đều cùng xông lên một lượt.
Họ dùng cây sắt liên tục tấn công. Hắn né được nhiều đòn nhưng cũng bị đập vào người không ít.
Kinh Sở Tiêu bắt giữ lấy được cây sắt đánh tới, liền đạp xa người này ra rồi lại tung đấm vào người kia.
Người ta vẫn thường hay nói ba đánh một không chột cùng què. Giữ được cây sắt này nhưng lại có cây khác đập vào ba sườn của hắn, cây khác lại nện lên lưng, cuối cùng hắn bị một người nhảy lên đập vào đầu.
Kinh Sở Tiêu bắt đầu có dấu hiệu choáng váng. Hắn lắc đầu liền tục để khiến mình tỉnh táo.
Cuối cùng cũng không thể thắng nổi số lượng áp đảo này. Kinh Sở Tiêu chống một cây gậy khuỵ chân xuống đất thở dốc.
Máu từ đỉnh đầu của hắn chảy dọc xuống gương mặt kiên nghị. Miệng cũng phun ra vài ngụm máu đặc.
“Ha....” Chấm đỏ máu rớt li ti trên đường, tầm mắt bắt đầu mờ dần
Kinh Sở Tiêu liền bất tỉnh sau bị một ống tiêm dài đâm vào cổ.
Lần cuối cùng hắn cảm nhận được mình bị đưa lên xe rời đi.
Cảnh sát tới cũng rất nhanh. Chưa đầy 20' sau liền cùng Chu Hi Văn có mặt trước cửa phòng của cô.
Chu Hi Văn lo lắng khi không thấy ai ở hiện trường. Chỉ mất 20' nhưng mà bọn họ như bốc hơi khỏi đây không dấu vết.
Cảnh sát dạo quanh một vòng trong phòng cô không thấy dấu hiệu khả nghi.
“Cô có chắc là thấy bạn trai bị đám người tấn công?”
“Không sai được, họ từ phòng tôi ập ra khoảng 6, 7 người. Tất cả đều mặc đồ đen cao cỡ 1m8, chân đi boot còn đeo mặt nạ”
Chu Hi Văn cố gắng bình tĩnh kể lại đầu đuôi những gì cô thấy. Cảnh sát có vẻ không tin lắm.
Ban nãy cô cũng chỉ cho họ vết đạn. Nhưng dường như chẳng có viên đạn vào được bắn lên xung quanh đây vậy.
“Được rồi chúng tôi sẽ điều tra. Mong cô chờ đợi. Có thêm thông tin xin hãy liên lạc cho chúng tôi”
Chu Hi Văn muốn suy sụp đến nơi trong đêm tối này Kinh Sở Tiêu như bị bốc hơi không thấy bóng dáng.
Không trông đợi gì cảnh sát cô liền tìm cách, vực lại tinh thần của mình bình tĩnh hơn cô gọi cho Kinh Tử Văn.
Đầu dây bên kia rất lâu mới nghe máy
“A...l....”
“Kinh Sở Tiêu biến mất rồi”
...****************...
Trong căn hầm ẩm thấp Kinh Sở Tiêu bị treo lên chân cách mặt đất nửa mét. Hai tay hắn bị xích vào dây xích giang ra hai bên.
Trên người hắn vẫn còn dính đầy máu. Thân trên cởi trần lộ ra cả người bị gậy đánh vào bầm tím xanh đủ chỗ.
Gương mặt máu me vẫn còn phủ thêm một tầng mồ hôi hột.