Xạ Thủ Câm: Yêu Lại Từ Đầu

Chương 18: Chương 18: Đau đớn




Từng dây thần kinh của Kinh Sở Tiêu đều báo động về cho đại não của hắn sự đau đớn.

Đau đớn như chết đi sống lại. Cổ hỏng bị chất lỏng rót vào nóng rát muốn thiêu đốt toàn bộ dây thanh quản cùng những dây thần kinh quanh cổ.

Chu Phong cho người nấu cháo vẫn còn nóng trực ***** *** đổ vào miệng Kinh Sở Tiêu.

Hai mắt Kinh Sở Tiêu đầy tơ máu đỏ lên. Cả cơ thể gồng lên những vẫn không thể tránh khỏi sự thiêu đốt của thức ăn nóng.

Ngực hắn phập phồng kịch liệt miệng vết thương trên người đồng loạt cùng rỉ máu.

Chu Phong như rất thích thú, ông như đang tận hưởng trong sự đau khổ của Kinh Sở Tiêu.

“Sao? Mày cùng con tao đi phẫu thuật thanh quản à? Giờ thì tao đố mày còn lên giọng được với tao”

Tra tấn từ từ còn khó chịu hơn lúc bị bắn một phát vào người.

Chất lỏng vừa được rót vào hết, Kinh Sở Tiêu lại nôn ra, hắn đau đớn mệt mỏi mà gục đầu nôn thốc nôn tháo.

Cổ họng bị bỏng đến đỏ chót lên nhìn từ bên ngoài cũng thấy.

Kinh Sở Tiêu kịch liệt ho khan, sức lực chống cự cuối cùng cũng dần cạn kiệt. Hắn muốn ngất chết quách đi cho rồi.

Cảm thấy Kinh Sở Tiêu gần ngất đi, Chu Phong lệnh cho lính lại tiếp tục dùng roi quất.

Trước ngực đằng sau lưng nơi nào cũng đầy rẫy vết thương, roi da sắt cứa da cứa thịt. Máu chảy ra tới đâu liền bị người ta xát muối vào miệng vết thương.

Song sau đó Kinh Sở Tiêu lại bị cưỡng ép đổ cháo vào họng thêm lần nữa.

Đau đớn vì sự dày vò cơ thể khiến hắn trực tiếp liền hôn mê đi. Gương mặt do mất máu đã trở nên trắng bệch. . Truyện Dị Giới

Bàn tay bị đóng đinh hai bên cũng trắng bệch bắt đầu nhiễm trùng.

Chu Phong châm điếu thuốc lại gần chỗ Kinh Sở Tiêu. Ông nghĩ gì đó rồi lại lấy nhấn tàn điếu vào người hắn song sau đó liền rời đi.

“Đem hắn gỡ xuống đi. Mai sáng lại đem đóng lên”

...****************...

Quân đội tuy canh gác nghiêm nhưng vẫn có binh nhì binh nhất trốn ra vô được.

Theo kế hoạch Kinh Tử Văn liền lẻn vào đêm nay. Trước đó anh đã dò thám sơ qua địa hình nơi nay. Nhưng nơi có thể giam giữ cũng duy nhất có một chỗ mà Kinh Tử Văn chưa đến.

Sẽ có 15 phút thay ca trực, Kinh Tử Văn dự định sẽ vào hầm lúc đó.

Đúng như dự đoán bắt đầu thay ca. Kinh Tử Văn liền lẻn vào hầm.

Ở đâu có không ít buồng giam riêng biệt. Anh đi nhìn vào từng phòng coi thử có Kinh Tử Văn ở trong hay không.

Tuy nhiều buồng nhưng phạm nhân hầu như không thấy có. Cho đến một buồng gần cuối dãy mới phát hiện có người.

Lại không nghĩ mới chỉ qua một ngày mà Kinh Tử Văn như miếng thịt nướng bị người ta xé thịt. Máu chỗ hắn nằm đọng lại thành vũng lớn.

Nếu như không thấy lồng ngực hắn phập phồng, Kinh Tử Văn còn tưởng hắn đã chết.

Loay hoay tìm cách mở cửa buồng giam thì đột nhiên có ánh đèn chiếu đến Kinh Tử Văn tưởng phát hiện liền định chạy trốn thì giọng nói đầu kia vang lên.

“Là tôi Chu Hi Văn”

Chu Hi Văn cũng tìm người tra được CCTV đã bị thay đổi. Cô cũng có suy luận giống Kinh Tử Văn.

Nhìn vào người nằm bên trong đã hôn mê trên vũng máu khiến trái tim cô bị ai đó bóp nghẹt. Cô dần hiểu ra những câu trước đây Kinh Tử Văn vẫn hay nói.

Người đàn ông Chu Phong là ba của cô không thích hắn. Nhưng lại không nghĩ tới ông muốn triệt đường sống của Kinh Sở Tiêu.

Trong quân đội đặc biệt ít camera cho nên Chu Hi Văn và Kinh Tử Văn đều dễ dàng tránh né được cam quay hình lại.

“T...tôi có chìa khoá. Nhanh lên sắp có lính khác tới gác cửa rồi”

Kinh Tử Văn nhìn đi nhìn lại cũng không biết nên cõng Kinh Sở Tiêu làm sao. Người hắn chằn chịt vết thương sợ đụng tới liền chảy máu.

Nhưng tình thế cấp bách liền phải xóc hắn lên. Vừa chạm vào da thịt Kinh Sở Tiêu giống như đang được nướng thật sự. Nóng bỏng....

“Hự...ựh...”

Kinh Sở Tiêu lí nhí rên rĩ vì đau đớn. Trên hai tay của hắn vẫn còn hai cây đinh sắt, vết thương xung quanh đã tím tái đen.

“Chết tiệt”

Máu Kinh Sở Tiêu liền thấm đẫm áo của Kinh Tử Văn

“Sở Tiêu...anh cầm cự một chút”

“Tử Văn bên này. Lên xe tôi đi. Tôi ra cổng dễ hơn là anh”

Quả thật Chu Hi Văn là quân y cô ra vào doanh trại cũng không quá khắt khe. Hơn nữa Kinh Tử Văn cũng không thể cõng Kinh Sở Tiêu leo rào qua.

Ba người họ sẽ đường đường chính chính ra cửa.

Chu Hi Văn đặt Kinh Sở Tiêu nằm ở dưới sàn xe. Song sau đó liền phủ rất nhiều thùng y tế lên. Cô còn đặt biệt xịt vào trong xe chất khử trùng.

Kinh Tử Văn nằm sau cốp cũng được Chu Hi Văn che đậy kĩ càng.

Chu Hi Văn lái xe ra cổng, cô điều chỉnh trạng thái gương mặt lại.

“Aaa bác sĩ Chu. Cô tan làm trễ vậy sao?” Một đống chí liền nhận ra cô vì ở đây ai cũng biết bác sĩ Chu xinh đẹp.

“Đúng vậy dạo này phải nghiên cứu nhiều vấn đề. Trong xe còn đóng vật phẩm tôi phải đưa sang viện xét nghiệm”

Người lính đó không mảy may nghi ngờ nhìn vào trong xe, chỉ kiểm tra qua loa. Tại anh cũng đã gặp Chu Hu Văn rất nhiều lần như vậy. Nhìn xong rồi cũng mở gác cho Chu Hu Văn rời đi.

“Cảm ơn nhiều nhé. Vất vả rồi.

Chở hai người đến một đoạn đường vắng người không có camera. Chu Hi Văn liền mở cốp cho Kinh Tử Văn ra ngoài.

Kinh Sở Tiêu trong xe đột nhiên kho khan phun ra ngụm máu rồi co giật mạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.