Chu Hi Văn giống như là đống dô luôn ở nhà Kinh Sở Tiêu. Cô không về nhà, đi làm cũng được hắn đưa rước. Hai người giống như chưa từng có khoãng thời gian xa nhau vậy.
Hôm nay như mọi khi, tan làm liền thấy hắn chờ ở cổng.
Cô lén đi không phát ra tiếng động nhào vồ lên ôm hắn.
Kinh Sở Tiêu tai vốn thính, mỗi lúc hơi thở của cô ngắt quãng hắn liền nhận ra được cô đang có ý đồ xấu
“Sở Tiêu à, Sở Tiêu à. Em có quà cho anh này”
Sợ cô té hắn liền đỡ mông cô đằng sau để không ngã xuống.
Chu Hi Văn từ đằng sau đưa ra một văn kiện cô vui vẻ nói.
“Sắp tới có một vị giáo sư chuyên phẫu thuật về dây thanh quản về nước. Em đã liên hệ được, nói sơ qua tình hình của anh rồi. Vị giáo sư đó liền đồng ý phẫu thuật cho anh. Khả năng anh lấy lại giọng nói rất là cao nhaaaaaa” Cô vui vẻ còn hôn chụt chụt lên mặt hắn vài cái.
Kinh Sở Tiêu nghe xong trong lòng có chút tư vị phức tạp, nhưng hắn liền đổi sắc mặt vui vẻ cùng cô.
Hắn ôm cô về phía trước mình hôn nụ hôn thật sau rồi nói khẩu hình miệng
“Cảm ơn em nhé”
Hai người thân mật trước cổng bệnh viện quân y. Đằng xa ba của Chu Hi Văn đã nhìn thấy được.
Trên gương mặt ông tối đen ánh mắt sầm xuống
“Cũng dám trở lại dụ dỗ con gái ta. Không biết lượng sức”
Nói rồi ông bảo tài xế rời đi. Trong đâu lộ ra kế hoạch gì đó.
...****************...
Theo kế hoạch hai người đã đi gặp vị giáo sư. Quá trình có gian nan vì Kinh Sở Tiêu hắn để cho mình mất giọng quá lâu. Nếu như hồi đó hắn sớm đi phẫu thuật dây thanh quản thì kết quả sẽ không như bây giờ.
“Phẫu thuật sẽ rất gian nan. Hơn nữa bạn của cô khánh thuốc gây mê. Quá trình sẽ phức tạp hơn“. truyện xuyên nhanh
Chu Hi Văn vui vẻ không được bao lâu tâm trạng lại trùng xuống. Đúng rồi, phẫu thuật phải gây mê chứ. Cô lại nhìn sang hắn, hắn chỉ mỉm cười an ủi cô.
Khiến Chu Hi Văn trong giây phút đau lòng vì hắn. Kinh Sở Tiêu hắn luôn không giỏi diễn đạt, nhưng hành động của hắn luôn luôn diễn đạt được hết tâm tư của hắn.
“Nhưng mà cũng không phải không có cách. Bây giờ y học rất phát triển, cũng có thể phẫu thuật thanh quãng mà không cần gây mê. Hai người sắp xếp được lịch khi nào phẫu thuật chưa?”
Nghe được điều mình muốn nghe Chu Hi Văn liền rạng rỡ phấn chấn lên. Trao đổi thêm với vị giáo sư tiến sĩ đó rồi hai người cùng về nhà.
Chu Hi Văn về liền chìm vào đống sách nghiên cứu. Cô muốn hắn phải nói được.
Kinh Sở Tiêu từ đằng sau thấy bóng lưng chăm chỉ của cô. Tâm trạng hắn cũng phức tạp.
Hắn chưa bao giờ nghĩ mình có thể lại nói được. Nhưng nhìn cô vất vã vì hắn, hắn cũng trông đợi bản thân lần nữa có thể nói.
...****************...
Kinh Sở Tiêu phải trải qua hơn 1 tháng phẫu thuật 4 lần. Hôm nay chính là bữa cuối.
Giao sư bảo hắn thử nói Aaa
“A...aa...” có lẽ vì đã rất lâu không nói nên thanh âm của hắn trầm hơn hẳn.
Chu Hi Văn đứng một bên hồi hộp, khi nghe lại được thanh âm của hắn. Cô mừng rỡ không thôi.
“Có lẽ tốt hơn tôi nghĩ. Hạn chế đồ quá nóng hoặc quá lạnh. Nghỉ ngơi tập nói lại giọng sẽ thanh hơn”
“Cảm ơn giáo sư. Cảm ơn giáo sư”
Cô như đứa trẻ vui vẻ nhảy nhót bên cạnh Kinh Sở Tiêu.
“Thật mong chờ, em thật muốn nghe giọng anh nói”
Kinh Sở Tiêu nhìn cô vui vẻ hắn cúi người xì thầm vào tai cô
“Mông em đẹp thật”
“HẢ....” giọng của hắn rất khàn nhưng khi thì thầm lại như gọi mời khiến Chu Hi Văn đứng hình.
Không nghĩ sau bao năm gặp, câu đầu tiên khắn khen lại là mông của cô.
“Có nghe rõ chưa?” Thấy cô đỏ mặt thẩn thờ hắn biết hắn chõ được cô rồi.
Kinh Sở Tiêu về nhà cũng không nói nhiều. Hắn vốn dĩ ít nói nhưng thời gian này vết thương ở cổ vẫn còn hơi đau.
Lâu lâu Kinh Sở Tiêu nói cũng chỉ vài câu ngắn vài từ.
...****************...
Hôm nay là sinh nhât của cô, hắn tặng cô một chiếc trầm cài ngọc bích sắc sảo. Cũng là thứ cô thích nhất.
Nhưng do tính chất công việc nên ít khi Chu Hi Văn dùng trâm.
Nhìn chiếc trâm sáng bóng trong hộp nhung mắt cô như hai viên bi lấp lánh. Hắn vẫn nhớ sở thích của cô.
“Cảm ơn anh. Em rất thích nó. Mau xem em có cài có đẹp không?”
“Đẹp lắm” Kinh Sở Tiêu ngồi đằng sau lưng cô nói.
Lúc này Kinh Tử Văn đi từ trong phòng ra nhìn hai người vui vẻ anh cũng hơi ghen tỵ.
Chu Hi Văn mời hai anh em họ đi ăn tối. Sau cùng về nhà lại chỉ còn hai người. Để thức ăn tiêu hoá hết hai người quyết định đi dạo một lát trong công viên.
“Sở Tiêu à. Chúng ta đi nghĩ dưỡng có được không?”
Kinh Sở Tiêu không hiểu sao đột nhiên cô muốn đi chơi xa như vậy. Nhưng hắn cũng gật đầu đồng ý, thời gian này hắn đặc biệt rảnh không có nhiệm vụ làm.
“Được. Em muốn đi đâu?”
“Khách sạn gần biển đi. Em muốn đi lướt ván nữa”
“Được, theo ý em”
...****************...
Thời tiết gần sang thu khá mát mẻ. Sáng đó hai người chuẩn bị sớm lái xe đến khách sạn cách đó 2 giờ đi. Chu Hi Văn thấy Kinh Sở Tiêu đem theo một vali lớn, cô lại không nghĩ nhiều. Ngược lại đồ của cô chỉ chất vào vali nhỏ.
Bên ngoài Chu Hi Văn mặc một chiếc áo khoác măng tô dài.
Còn Kinh Sở Tiêu đặc biệt thoải mái hơn thường ngày. Hắn chỉ mặc áo polo cùng quần thể thao dài. Tóc xoã tự nhiên.
Chu Hi Văn ngắm mãi hắn trên xe, dáng vẻ bây giờ hệt như năm đó.
Lái được tới đoạn dọc bờ biển. Chu Hi Văn đột nhiên cởi chiếc áo khoác nên ngoài để lộ ra chiếc đầm nhâm đỏ rực. Giữa ngực còn thắt mọit chiếc nơ, kéo ra liền lộ hai bầu ngực căn tròn.
“Kinh Sở Tiêu anh quên hôm nay là ngày gì rồi nhỉ. Chúc mừng sinh nhật anh nhé”
Kinh Sở Tiêu nhìn đến đơ người, hắn đạp thắng gấp lại giữa đường. Đằng sau cũng không có xe.
Hắn nhìn cô say đắm, ngay lúc này trên xe cũng đang mở đến đoạn bài nhạc ballad nhẹ nhàng.
Kinh Sở Tiêu đè cô ra hôn ngấu nghiến tiếng mút lưỡi lấn át luôn cả bài hát đang phát.