Xà Vương Hôn Tân Nương

Chương 15: Chương 15




Bàn tay Từ Nhạc đột nhiên dừng giữa không trung ngay cả không cần xoay người cũng đoán được là ai, hắn cũng hiểu được hàm nghĩa trong lời nói, đại ca hắnTừ Chấn đang phát hỏa !

Vũ Lâm nhìn lại phát hiện Từ Chấn thật sự đứng ngay cửa nhưng vẻ mặt lại không vui.

Từ Nhạc cười ha ha“Đại ca khỏe chứ, đệ đã hoàn thành nhiệm vụ, đệ nghĩ hiện tại chắc không còn chuyện của đệ nữa!Đệ đây đi trước, hai người các người cứ tiếp tục nói chuyện!Đệ không phiền hai người!”

Từ Nhạc chuyển động bước chân tính chạy trốn lại bị Từ Chấn kéo bả vai, hung tợn uy hiếp hắn:“Sau này còn dám trêu chọc người của ta, ta sẽ để đệ đi làm thần mưa cả đời !”

“Không dám không dám!” Từ Nhạc vội vàng xua tay“Ta chịu đủ loại nhàm chán rồi, ngàn vạn lần đừng bảo ta đi nữa!”

“Không dám là tốt, đừng để cho ta thấy đệ xuất hiện trong phòng!” Từ Chấn lại cảnh cáo nói.

“Dạ dạ! Ta đây đi liền, các ngươi tương thân tương ái, ta không quấy rầy !” Từ Nhạc không quên cười với Vũ Lâm, lúc này mới chạy như bay ra khỏi phòng.

Từ Nhạc thuận tay đóng cửa đại môn, để trong phòng chỉ còn lại Từ Chấn cùng Vũ Lâm.

Hắn đối mặt nàng, thô lỗ nâng lên khuôn mặt nàng, trong mắt vẫn là cơn giận còn chưa tan“Khóc cái gì? Ai cho phép nàng khóc trước mặt nam nhân khác? Muốn khóc cũng chỉ có thể khóc trước mặt ta!”

Vừa rồi thấy cảnh đó làm cho hắn nổi hỏa, nàng lại dùng vẻ mặt điềm đạm đáng yêu nhìn Từ Nhạc, chẳng lẽ nàng không biết sẽ ảnh hưởng đến người nam nhân đó sao?

Tại sao? Tại sao hắn phải tức giận nha? Vũ Lâm bị dáng vẻ nghiêm khắc của hắn dọa không khỏi lùi bước đến góc tối giống như nhảy ra ngoài cửa sổ còn tốt hơn ở trong này với hắn.

“Còn không mau trả lời?” Hắn cầm bả vai của nàng, đưa tay kéo nàng vào trong ngực

Vẫn như kiên cố như cũ, vòng ôm vẫn ấm áp như cũ nhưng lần này Vũ Lâm lại muốn chạy trốn, nàng trừng to con ngươi cố gắng thu lại nước mắt suýt chảy ra“Ta không khóc là được, dù sao...... ta không cần ngài quan tâm.”

“Nàng......” Nhìn ra trong mắt nàng ẩn chứa ủy khuất, hắn muốn khắc chế ngữ khí nói chuyện nhẹ giọng như lại không thành công, mở miệng vẫn vô cùng hung dữ“Ta đương nhiên phải quản nàng, nàng là người của ta, nàng khóc dĩ nhiên liên quan đến ta, nàng không nói rõ không được!”

Vũ Lâm nghẹn ngào cảm thấy khó khăn mở miệng, “Chẳng lẽ ...... ta rơi vài giọt nước mắt cũng không được?”

“Ta không cho phép nàng khóc trước mắt người khác, chỉ có ta mới được thấy bộ dạng nàng khóc, cũng chỉ có ta mới được lau khô nước mắt cho nàng, ta không cho người khác đụng vào nước mắt của nàng, nàng có nghe không?” Hắn vẫn khó sửa cách nói bá đạo.

Trời ạ, nàng thật sự chịu đủ rồi! Hắn nhìn không ra nàng khổ sở muốn chết sao? Tại sao còn bắt nạt uy hiếp nàng? Từ ngày bước vào xà quốc xa lạ tâm trạng Vũ Lâm lần đầu tiên xuất hiện đè nén chua xót như vậy.

“Ngài...... ngài biết cái gì? Ngài bảo ta nghe lời, ngài có nghĩ đến cảm giác trong lòng ta không? Vừa rồi ở trong gương thấy được cha mẹ ta, ta nhớ bọn họ, lo lắng bọn họ, ta không thể không khóc, mặc kệ người trước mặt là ai, ta muốn khóc thì khóc! Bằng không ngài dạy ta làm cách nào để hết đau lòng đây?”

Nàng rốt cuộc không chịu nổi, bàn tay nhỏ bé đánh vào trong ngực hắn, nước mắt không nén được đua nhau rơi xuống.

Nha đầu kia...... thế nhưng dám đánh hắn? Hắn nên xử phạt nàng thật nặng để cho nàng hiểu được ai là chủ nhân, nhưng vừa thấy dáng vẻ nàng khóc đến mờ mịt, hắn lại sững sờ im lặng hồi lâu mới đưa tay xoa nhẹ lên mái tóc đen của nàng.

“Nàng đừng khóc, ta...... ta nên làm thế nào nàng mới có thể không khóc nữa?” Hắn bất đắc dĩ nói.

“Ta không cần ngài làm gì, ta chỉ muốn về nhà, ta rất nhớ nhà, rất muốn gặp mẹ và cha ta!” Vũ Lâm đã khóc đến đầu cháng váng, khóc đến cổ họng khàn khàn nhưng vẫn ngăn không được nước mắt đau lòng.

“Không được!” Từ Chấn đột nhiên ôm chặt nàng, “Nàng không thể về nhà, nàng chỉ có thể ở lại bên cạnh ta!Nàng muốn vật gì cũng được, ta đều thể cho nàng những vật nàng muốn nhưng không thể để nàng rời đi!”

Đúng vậy, nàng là người của hắn, nàng đang ở phòng của hắn, nàng không có nơi khác để đi!

“Tại sao?” Vũ Lâm nâng lên hai mắt mông lung đẫm lệ“Đến tột cùng ngài giữ ta ở đây để làm gì? Nơi này không phải nhà của ta, ta chỉ muốn về tìm ngôi nhà quen thuộc, ngài thả ta đi được không? Ta van xin ngài!”

“Chổ đó đã không phải nhà của nàng, nơi này mới là…….!” Hắn tự mình lau nước mắt trên mặt nàng, ánh mắt vô cùng kiên định, “Nàng sẽ vĩnh viễn ở tại chỗ này, chỗ nào cũng không được đi!”

Vũ Lâm nhìn ra quyết tâm của hắn, biết nàng không thể thay đổi quyết định của hắn, cho nên ngoài rơi lệ vẫn chỉ có thể rơi lệ.

“Đừng khóc, đừng khóc, ta không muốn nhìn nàng khóc!” Hắn hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lại phát hiện nàng im lặng không nói, nước mắt không ngừng trong ánh mắt trống rỗng chảy ra.

“Nàng...... Nàng nói gì đi!” Hắn chân tay luống cuống nói, không thích nàng trầm mặc như thế.

Nàng còn có thể nói cái gì? Nói gì cũng không được, tóm lại tất cả vô vọng .

“Đừng như vậy!” Hắn ôm chặt như muốn nhu nàng vào cơ thể không cho tự đóng kính mình, hai người cứ như vậy giằng co thẳng đến qua hồi lâu, hắn mới thở dài nói:“Được, xem như nàng thắng, ta đưa nàng vào mộng của cha mẹ mình, nàng có thể thấy bọn họ .”

Trong mộng? Vũ Lâm chớp chớp đôi mắt chua xót, không hiểu ý của hắn.

“Trước lau nước mắt khô đã, đồng ý với ta không được khóc nữa ta mới đưa nàng đi gặp cha mẹ. Ở trong mộng nàng có thể an ủi bọn họ, để bọn họ không còn lo lắng cho nàng, đã hiểu chưa?”

Lời Từ Chấn làm cho nàng mừng rỡ như điên, tất cả nước mắt cũng lập tức được lau khô.

“Thật sao? Chàng thật muốn dẫn ta đi?” Nàng chần chờ mở miệng hỏi.

“Nha đầu kia!Cuối cùng chịu nói chuyện.” Hắn phát hiện bản thân thật sự không thể gây khó dễ cho nàng, chỉ cần nàng rơi nước mắt, một ... không ... nói chuyện, hắn sẽ nghĩ hết biện pháp an ủi nàng.

Làm sao bây giờ? Nếu còn tiếp tục vậy nữa hắn sẽ làm cho nàng sẽ được voi đòi tiên, thậm chí vô pháp vô thiên, nhưng nhìn đôi mắt trong suốt của nàng hắn lại tình nguyện tiếp tục sa vào......“Ngài không gạt ta? Ngài có thể giúp ta gặp cha mẹ?” Nàng kéo ống tay áo của hắn yêu cầu hắn cam đoan.

“Nàng hãy thề với ta, sau này không để cho người khác đụng vào nàng, cũng không được không nói chuyện với ta, ta mới dẫn nàng gặp cha mẹ trong mộng.” Hắn quyết định bàn điều kiện tốt trước đã.

“Được, ta đều nghe lời ngài!” Lúc này vô luận điều kiện gì, Vũ Lâm đều vô điều kiện đồng ý.

Nhìn nàng nín khóc bật cười giống như xuân hoa nở rộ, hắn bất giác lắc đầu mỉm cười, “Thật sự là đồ ngốc, ba hồi khóc ba hồi cười!”

Vũ Lâm tuyệt không để ý bị mắng đồ ngốc, đồ ngốc thì đồ ngốc! Nàng vốn là một cô nương như vậy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.