Xà Vương Hôn Tân Nương

Chương 34: Chương 34




Ánh trăng đêm nay thật đẹp.

Thời điểmVũ Lâm mở mắt ra, nhìn thấy chính là cảnh tượng ánh trăng màu bạc chiếu vào thân cây cổ thụ, con sông nhỏ, lẳng lặng chiếu xuống cả đêm tối.

Nàng ngồi dưới gốc cây đại thụ, bốn phía tựa hồ cảnh sắc quen thuộc, chớp đôi mắt to thêm vài lần mới phát hiện đây hoa viên nhỏ sau miếu xà vương.

Giờ phút này đang vào lúc đêm khuya, cho nên sẽ không ai đến lân cận miếu xà vương, bởi vì thôn dân ở đây rất tôn thờ thần linh không dám tự tiện quấy rầy.

Xà vương? Chỉ cần nghĩ đến hai chữ này lòng của nàng vô cùng đau đớn

Sau đó nàng nhớ lại tất cả cả chuyện xảy ra, từ ngày nàng bị trở thành tế phẩm hiến cho xà vương, ở trong xà vương quốc nàng gặp liên tiếp gặp nhiều người cùng chuyện kỳ quái.

Kỳ quái nhất là xà vương Từ Chấn, hắn đưa cô đến nhiều nơi thần bí, hắn còn làm rất nhiều chuyện cô không thể hiểu nổi ...... hắn còn nói muốn nàng trở thành vương hậu của hắn.

Nhưng...... mười năm trước hắn chết trong tay nàng, mười năm sau lại vô tình chết trong tay nàng, cho nên nàng bị đuổi về nhân gian sẽ không còn được gặp lại hắn, ngay cả phải chết cùng một chỗ cũng không thể.

“Chấn...... Từ Chấn......” Trong miệng nàng nhẹ thở tên này, đầu tiên chỉ cúi đầu lẩm bẩm, tiếp theo đau lòng gọi, làm sao cũng không gọi lại được khoảng thời gian cùng chung đụng.

Làm sao bây giờ? Nàng làm sao mới có thể trở về xà vương quốc? Không ai có thể giúp nàng, mọi người đều bỏ rơi nàng.

Nàng bất lực không cách nào tưởng tượng chỉ có thể ngồi ở dưới tàng cây nghĩ thật nhiều chuyện, nhớ tới năm nàng tám tuổi, đến cảnh trong mơ mười năm qua, sinh nhật mười tám tuổi, đến xà vương quốc, bị Từ Chấn ôm một lát...... nhiều cảnh tích góp lại giống như vừa xảy ra trước mắt, nhưng đưa tay cái gì cũng bắt không được.

“Năm ấy...... Nàng đã chôn thân rắn ở đâu?” Nàng tự hỏi tự đáp, bắt đầu sờ soạng đống đất bên người.

Hiện tại nàng rốt cục có một mục tiêu, nàng muốn tìm thi thể rắn năm đó, ít nhất nàng ở chung với hắn, ít nhất nàng sẽ không cô đơn.

Dưới ánh trăng sáng ngời, nàng bắt đầu lấy tay đào móc, bùn đất cứng có mềm có không bao lâu móng tay của nàng đều gãy, tay nàng bị tróc cả da nhưng nàng một chút cảm giác cũng không có chỉ không ngừng đào.

Ở trong cơ thể nàng có nồng đậm bi thương, nhưng không cách nào hóa thành nước mắt trào ra, chỉ có thể mượn động tác đào đất để tìm kiếm hy vọng.

Không biết trải qua bao lâu? Ánh trăng từ phía đông chuyển qua phía tây, tia sáng dịu dàng như trước giống như muốn an ủi cô nương thương tâm.

“Phải..... Là nơi này sao?” Vũ Lâm đào đụng phải một vật mềm mại.

Nàng sửng sốt một lát mới thật cẩn thận đẩy ra đất bốn phía, nàng phát hiện một chuyện rất kỳ lạ.

Nàng tìm được thân rắn của Từ Chấn, nhưng không phải một đống hài cốt, mà là một con rắn lớn màu bạc hoàn hảo.

Nàng xoa xoa hai mắt mình, nhưng ánh trăng trong trẻo không có lừa gạt nàng, trước mắt quả thật là một con rắn lớn không bị thương gì, giống như đúc năm tám tuổi cô nhìn thấy.

“Tại sao có thể như vậy?” Nàng run rẩy xoa lên thân rắn, phát giác nó tuy rằng lạnh như băng nhưng khẽ rung động .

Chẳng lẽ năm đó nó vẫn chưa chết mà chỉ nhất thời hôn mê, nhưng bị chôn trong đất vẫn có thể ngủ say sao?

Vũ Lâm cố hết sức lôi nó ra đặt ngang trên cỏ, phủi đi tất cả bụi đất, từ từ hiện ra tia sáng màu bạc cao quý.

“Chấn...... Từ Chấn......” Nàng hoàn toàn quên sợ hãi năm đó, hai tay nâng lên con rắn, ôm nó vào trước ngực mình, muốn đem ấm áp của nàng truyền sang cho nó.

“Chàng ngủ ở đây rất lâu rồi phải không? Ta đến rồi….chàng cảm giác được không? Chàng có phải rất lạnh? Ta sưởi ấm cho chàng được không? Ta không đi ...... chỗ nào ta cũng không đi, ta chỉ ở lại nơi đây......” Nàng thấp giọng nói hết những lời thương tâm trong lòng.

Giờ phút này nếu có người phát hiện tình cảnh trước mắt, chỉ sợ nghĩ cô điên rồi mới ôm con rắn nói chuyện.

Con rắn lớn màu bạc giống như có linh tính, thân thể từ từ có độ ấm.

“Năm đó...... Chúng ta làm sao gặp nhau ở đây? Chàng tại sao lại bò lên người ta, đột nhiên hôn ta? Nếu...... khi đó không phải ta sợ hãi có lẽ chàng cũng không cần chịu nhiều khổ như vậy, nhưng...... chàng có còn nhớ phải đến tìm ta đòi mạng không? Chàng có còn muốn ta làm vương hậu của chàng...... sinh con cho chàng không? Ta thiếu chàng rất nhiều rất nhiều, chàng mau đến đòi mạng ta! Ta không sợ...... chỉ cần có thể ở chung với chàng là đủ......”

Vừa nói trong hốc mắt Vũ Lâm tích tụ rất nhiều thứ ấm áo, mắt nàng vừa chớp một cái một giọt nước mắt trong suốt liền rơi xuống.

Nước mắt nóng bỏng cuồn cuộn không ngừng nhỏ giọt trên người con rắn, hóa thành vô số dòng nước nhỏ rất nhanh thấm ướt cả thân rắn.

“Chấn...... Chàng đã nói chàng muốn trả thù ra ...... chàng đừng gạt ta, chàng hãy mau đến tìm ta! Ta chờ chàng dẫn ta đi......” Vũ Lâm đã khóc không thành tiếng, hai mắt đẫm lệ mơ hồ cái gì đều thấy không rõ, chỉ có tan nát cõi lòng không ngừng khóc.

Nàng từ từ cảm giác được sức nặng trên tay dần dần không còn, cho đến con rắn lớn bay ra khỏi vòng ôm của nàng, nàng mới vạn phần kinh ngạc đứng lên không rõ đã xảy ra chuyện gì.

“Chấn...... Chàng muốn đi đâu? Chàng đừng bỏ lại ta, muốn đi thì dẫn ta đi cùng!” Nàng giơ cao hai tay không muốn chia ly với hắn

May mà con rắn lớn dừng giữa không trung không tiếp tục bay lên cao, hơn nữa nó còn mở hai mắt, ánh mắt nóng như lửa trừng mắt nhìn thẳng vào vũ lâm.

Nàng bỏ xuống hai tay, bình tĩnh nghênh đón vận mệnh, “Ta biết chàng đến đây đòi mạng, ta sẽ không sợ bởi vì ta sinh ra là người của chàng, chết là quỷ của chàng, chỉ cần được đi theo chàng, cho dù là địa ngục ta cũng đồng ý.”

Đại xà phun ra một cái lưỡi thật dài, ánh mắt màu đỏ quỷ dị vô cùng.

Vũ Lâm nhắm mắt lại“Đến đây đi! Đừng do dự đưa ta đến bất cứ nào chỉ cần có chàng.”

Thời gian giống như dừng lại, một khắc im lặng lại dài đến thế, Vũ Lâm cơ hồ nghĩ trời đất đều đã biến mất, thế giới đều bị chôn vùi.

Rốt cục nàng có cảm giác, cảm giác rất nhẹ rất nhẹ chạm lên đôi môi nàng, có loại cảm giác dịu dàng được người ta liếm hôn.

Nàng lại mở to mắt, nước mắt không tự chủ được chảy xuống, vì đây là nụ hôn Từ Chấn dành cho cô, cô nhớ rất rõ rất rõ.

Con rắn lớn màu bạc đang bay lên không trung, nó vươn đầu lưỡi liếm qua môi nàng, sau đó lại hôn lên hai gò má của nàng, rồi hôn lên hai hàng lệ nóng.

“Chấn...... Ta yêu chàng...... chàng nghe thấy không? Ta yêu chàng...... ta đã sớm yêu chàng .” Nàng chớp chớp mắt, nhìn thấy tia thấy hồng quang trong mắt con rắn biến thành màu vàng.

Đã xảy ra chuyện gì, nàng một chút cũng không hiểu nhưng nàng không muốn hỏi, có thể lần nữa cảm nhận nụ hôn này đã là ân huệ trời ban cho.

Tia sáng màu vàng trong mắt con rắn đang từ từ gia tăng, thẳng đến vây quanh cả người Vũ Lâm, rốt cuộc nhìn không rõ bốn phía nhưng nàng không cảm thấy sợ hãi, ngược lại nàng có loại ấm áp như được về nhà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.