Từ trong thùng hơi nước bốc lên ngùn ngụt, xung quanh tuy lạnh như băng, nhưng không khí cũng từ từ trở nên ấm áp, Bối Bối đưa tay khoát nước, sau đó nàng từ từ quay người lại, nhìn ra trước cửa, nổi giận, mấp máy môi, cằm run lên, giậm chân bước tới, người nam đang ngồi ở cái bàn trước mặt ung dung tự tại uống trà:
“Cô Ngự Hàn, ta đã làm cái đuôi hèn mọn đi theo ngươi lâu như vậy, ít ra cũng nên nói cho ta biết chuyện quốc gia đạ sự_Ta_làm nhiệm vụ gì?”
Khóe miệng hơi nhếch lên, hắn chậm rãi đặt chén trà xuống, đứng lên, cưỡng chế mười phần đến gần nàng. Từ trên cao mắt hắn nhìn xuống mắt nàng:
“Tiểu Bối, dọc đường đi theo ta là rất hèn mọn sao? Như thế nào ta nghe được có người lại không chịu an phận, làm người hầu bên cạnh ta lại lải nhải không chịu ngừng, hả”
Rống, thật là hết chịu nổi cái tên nam nhân ngông cuồng tự cao tự đại này!
Đầu ngẩng lên, chống lại con mắt đen nhìn không thấy đáy của hắn: “Cứ coi như ta đóng vai người hầu đi, chẳng lẽ người hầu không được phép nói chuyện, quyền lợi a!”
Hắn nhếch môi cao hơn, cuối đầu cất lên tiếng cười đầy nguy hiểm:
“Tiểu Bối bối, nói không sai, đúng là người hầu có thể nói chuyện, nhưng mà. . . có người hầu nào dám mơ ước nhìn người đẹp ở bên cạnh ta nhìn không chớp mắt hả?”
Bối Bối ánh mắt chớp chớp “Ê, ê , ê. Ngươi nói chuyện gì vậy, ta từ lúc nào đi theo Thương tuyệt Lệ nhìn không chớp mắt hả, ngươi vu oan ta”
“Không có sao, thật sự không có sao?” Hắn đột nhiên để sát vào mặt nàng, dùng mặt của hắn nhẹ nhàng cọ vào má nàng, hôn nàng. Mắt phượng híp lại, từ mắt toát ra ánh nhìn lạnh như băng.
Rõ ràng không cảm giác được bản thân có làm sai điều gì, nhưng cảm thấy ánh mắt hắn toát ra khí thế bức ngươì, nàng dĩ nhiên cảm thấy chột dạ.
Rống, Tô Bối Bối, ngươi thật không nghĩa khí.
Thấy nàng tự giác cụp mắt xuống. Hắn khí phách nhướng mày, trong lúc đó, nhẹ nhàng cọ qua lại khắp mặt nàng đùa, tiếng nói càng thấp: “Tiểu Bối Bối, vừa rồi ở chợ ngươi giương mắt nhìn Thương Tuyệt Lệ, ta thật không có thích chút nào”
“A? Bái phục ngươi luôn, chỉ là ta đang khinh bỉ hắn trở thành nữ nhân xinh đẹp như thế có quá đáng không, dáng vẻ như thế mà ngươi nói là nhìn không chớp mắt à?”Bối Bối nhịn cảm giác muốn phát điên lên, thì ra trong lúc đó đột nhiên trừng mắt nhìn nàng chỉ là vì lý do nho nhỏ này. Một ánh mắt, cũng không có gì ngoài một ánh mắt.
“Lúc đó hắn cũng nhìn nàng.” Cô Ngự Hàn khó chịu cắn chặt răng, mặc dù hắn biết Thương Tuyệt Lệ không có khả năng dám nghĩ gì đến Tô Bối Bối, nhưng là thấy hai người bọn họ nói chuyện cùng nhau, hắn nhất định không cho nàng rời khỏi tầm mắt của hắn, nàng chỉ có thể là của một mình hắn.
Từ lúc xảy ra chuyện của Tiểu Ngoan, hắn càng xác định rằng, nhất định không cho nàng để ý đến một tên nam nhân nào khác.
Bối Bối hoàn toàn hết chỗ nói rồi, tay nàng chỉ chỉ lên ngực của hắn: “Cô Ngự Hàn, ngươi nổi điên gì vậy? Ngươi cảm giác được Thương Tuyệt Lệ thích một cái gã râu mép như con dê như ta sao?”
Thối nam nhân, bá đạo tới không chịu nổi.
Hắn cúi đầu cười một tiếng, nhìn càng gần, con mắt đen mê người của hắn nhìn nàng: “Tiểu Bối Bối, ngươi có hàm râu dê như thế, quả thực không thể nào hấp dẫn người nổi rồi.”
Bối Bối vừa nghe xong lập tức nổi nóng, nàng “Ba”một tiếng giơ tay đánh vào ngực hắn: “Còn không phải tại ngươi biến cho ta trở nên xấu như vậy sao?”
Sau đó nàng tức giận bất bình nhìn hắn, hơi có không thích hắn cứ như cũ tuấn dật phi phàm.
“Làm cho bản thân đẹp giống như yêu nghiệt, thiệt là không có thiên lý mà’
“A , Tiểu Bối Bối, ngươi biến thành như vậy. Ánh mắt tất cả mọi người đều chú ý đến Đại Gia ta và Thương Tuyệt Lệ, hoàn toàn không nhìn đến ngươi, ngươi hoàn toàn yên ổn bên cạnh ta, ta có cảm giác thật là tốt lắm. . .”
Hắn hoàn toàn không ngại hôn khắp mặt nàng, con mắt đen thoáng ánh sáng hồng vụt qua, trên mặt nàng, râu mép linh tinh gì đó, trong thoáng chốc liền biến mất, hồi phục gương mặt tươi sáng của Tô Bối Bối mà hắn cũng khôi phục lại nguyên hình đẹp trai tà mị, hơi nóng cuồng dã cùng với hắn hôn khắp nơi, gương mặt của Bối Bối càng thêm đỏ hồng.
Lời nói của hắn đã làm nàng bất bình đến vậy, sao bây giờ lại cảm thấy có một tia ngọt ngào trong tâm, nàng mở to mắt nhìn hắn, có chút thẹn thùng không biết nên nói gì.
Rống, cái tên nam nhân này thật là. . . . không nên trở nên dễ thương như thế. Thấy nàng đỏ bừng mặt, hắn mân mê đôi môi đỏ mọng của nàng, cười nhẹ, trong nháy mắt cúi xuống đôi môi anh đào của nàng hôn thật sâu, trong lúc nàng đang mê mải với nụ hôn của hắn, không báo trước, đột nhiên hắn bế bổng nàng lên phi thân tới bên thùng nước nóng.
“A, Cô Ngự Hàn, ngươi đang làm gì vậy, quần áo của ta còn chưa cởi. . . ” Bối bối theo bản năng liền ồn ào phản kháng.
Tuy nhiên khi thấy ánh mắt đầy tà khí của hắn lúc này, nàng tức tại sao không ngăn được lời nói của mình, vừa rồi nàng vừa nói gì vậy, nàng phải nói rằng thùng nước đó là của Đại Vương tắm . . . mới đúng!
“Tiểu Bối Bối, đúng là mặc y phục thì không thể tắm được, để ta giúp ngươi cởi nó ra nhé” Cô ngự Hàn đè nàng lại không cho nàng nhúc nhích, hắn cười tươi như mật, đưa hàm răng trắng bóng, con mắt đen nhíu lại, lần lượt cởi từng món y phục của nàng
“A, ngươi là tên sắc xà, không cho cởi, không được, cởi. . . . “Bối Bối luống cuống tay chân muốn ngăn cản, nhưng sức lại không bằng hắn!
Chỉ chốc lát sau trên người nàng bị hắn lột sạch bóng, nàng dứt khoát nhắm mắt lại, nhắm mắt làm ngơ, nàng dám đánh cuộc, cái tên nam nhân này sẽ xuống nước với nàng,
Tuy nhiên, hắn chỉ là kéo cái ghế đến gần thùng nước ngồi xuống, kỳ lạ là hắn không xuống nước, chỉ là đưa tay khoát nước lên bả vai nàng bắt đầu kỳ cọ, ánh mắt rất nghiêm túc
Nàng sảo sảo mở mắt, có chút kỳ quái nhìn hắn: “Cô Ngự Hàn . . . ngươi. . . . “
Nàng muốn nói ngươi như thế nào lại không tắm cùng? chính là nàng kịp thời dừng lại, cũng không nên hỏi.
Nhìn thấu vào trong ánh mắt nàng, hắn biết điều nàng muốn hỏi, hắn chớp mi, thương yêu cười một tiếng:
“Trái lại, ta muốn giúp ngươi tắm rửa, không có gì, chỉ là thuần túy tắm rửa”
Như vậy, hắn có chiếm tiện nghi nàng?
Bối Bối mở to ánh mắt không tin nhìn hắn
“Ha hả, Tiểu Bối Bối, ngươi còn nhìn ta như vậy. Ta sẽ nghĩ là ngươi đang bất mãn, muốn uyên ương cùng tắm, thuận tiện thỏa mãn ngươi luôn” con mắt đen nhìn nàng hoang mang.
Nghe vậy Bối Bối vội vàng cụp mắt xuống, không dám nhìn hắn nữa. Thật lâu sau, nàng rơi vào tay giặc tùy ý hắn tắm rửa xoa bóp, có chút buồn ngủ.
Không biết qua bao lâu nàng cảm thấy bị hắn ôm lấy lau khô mình, mặc quần áo. Bây giờ hắn giúp nàng mặc quần áo rất thuận tay, y phục tề chỉnh nằm trước ngực hắn.