Xà Vương Tuyển Hậu

Chương 184: Q.3 - Chương 184: BỊ TỨC CHẾT




Cô Ngự Hàn đảo cặp mắt trắng dã, nhịn xuống muốn ước muốn đánh người, đưa tay ôm sát nàng: “Tiểu Bối Bối, chúng ta về thôi, sau khi trở về ngươi cũng không được đối với ta thực hành gia pháp a, bởi vì mới vừa rồi ta đã rất nghe lời a.”

Lời nói không đứng đắn, thanh âm không lớn không nhỏ, nói đúng ra là muốn để Hắc Khi Phong nghe thấy, Cô Ngự Hàn hắn cùng Tiểu Bối Bối là một gia đình, ngoại nhân thỉnh tránh sang một bên a.

Bối Bối buồn cười dương cánh môi lên, nhẹ nhàng ngắt một cái vào eo sườn của hắn, theo bản năng liền cùng hắn bắt đầu nói giỡn: “Có dùng gia pháp hay không, đến lúc đó còn phải chờ xem tâm tình của ta như thế nào, từ bây giờ ngươi nên cầu khẩn đến lúc đó tâm tình ta tốt đi a.”

“A… Ta nhất định sẽ phi thường thành kính cầu khẩn, chúng ta về nhà thôi.” Cô Ngự Hàn ôm eo nàng cùng nhau bước đi, Thương Tuyệt Lệ ôm Khả Y đang hôn mê đuổi theo.

Tuy nhiên, bọn họ mới đi được vài bước, phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm có vật gì đó ngã xuống đất.

Bối Bối trong lòng chấn động, đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy Hắc Khi Phong lảo đảo nằm trên mặt đất, đôi mát nhắm chặt, tựa hồ…không hề nhúc nhích.

“Hắc Khi Phong!” Bối Bối tránh tay của Cô Ngự Hàn đang đặt eo mình, bước nhanh quay trở lại, không để ý khuôn mặt phiền muộn tức giận của Cô Ngự Hàn.

“Tuyệt Lệ, ngươi mang Hà cô nương trở về trước đi.” Hắn vội vã bỏ lại một câu nói, liền đuổi theo Bối Bối quay lại.

Bối Bối đi tới bên cạnh Hắc Khi Phong, ngồi xổm xuống, run run đưa tay xuống kiểm tra hơi thở của hắn, hô hấp yêu ớt phả vào ngón tay nàng, nàng như trút được gánh nặng ngã ngồi xuống đất.

Một bàn tay đặt lên bả vai của nàng, Cô Ngự Hàn quỳ một gối xuống đất, để vừa tầm cao với tư thế nàng đang ngồi xuống, đem nàng ôm vào trong lòng.

“Tiểu Bối Bối, Hắc Khi Phong…” Hắn còn chưa hỏi xong, liền bị Bối Bối nhanh chóng cắt đứt.

Nàng nắm chặt quần áo của hắn, khẩn cầu nhìn hắn nói: “Cô Ngự Hàn, ngươi…chúng ta đem hắn mang về có được hay không? Hắc Khi Phong hắn… thoạt nhìn hình như không tốt lắm.”

Nghe vậy, Cô Ngự Hàn trợn trừng đôi mắt tuấn mục, mày kiếm nhíu lại, chém đinh chặt sắt cự tuyệt ánh mắt cầu xin của nàng: “Không được, hắn rất nguy hiểm!”

“Nhưng mà… hắn bị thương rất nặng, nếu như chúng ta đem hắn bỏ lại, hắn sẽ chết.” Bối Bối đưa mắt nhìn hắn.

“Ngươi lo lắng cho hắn?” Cô Ngự Hàn gắt gao nhìn nàng chăm chú, đáy mắt dâng lên sự tức giận, nói đi nói lại nàng vẫn là đối với Hắc Khi Phong không đành lòng, tức chết người đi được!

Bối Bối buông quần áo của hắn ra, thấp ánh mắt nhìn về phía Hắc Khi Phong, khuôn mặt trắng bạch, cơ hồ nhìn không thấy ngực của hắn còn đang hô hấp hay không, ở miệng vết thương của hắn, máu huyết cẫn đang chầm chậm chảy ra.

Tình cảnh này, nàng vô phương nhẫn tâm bỏ đi, hắn rõ ràng có thể tránh được một đao của nàng, nhưng lại đứng im để cho nàng đâm bị thương.

“Cô Ngự Hàn, ngươi thật sự không giúp ta cứu hắn sao?” Bối Bối chuyển mục hướng nhìn về phía Cô Ngự Hàn, hỏi lại một lần nữa.

Cô Ngự Hàn ngoảnh mặt qua một bên, bảo hắn cứu một kẻ tình địch, xin lỗi, hắn làm không được! Nàng có nghĩ tới hay không, phép thuật của Hắc Khi Không tuyệt đối không ở dưới hắn, … nếu như Hắc Khi Phong một khi hồi phục như cũ, rất có khả năng sẽ cướp nàng đi khỏi hắn.

Thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn đanh lại, Bối Bối thoáng trầm mặc, nàng cúi đầu nhìn Hắc Khi Phong, khẽ cắn môi, dùng sức đem Hắc Khi Phong từ trên mặt đất đỡ lên, nhưng làm như thế nào thân thể của Hắc Khi Phong cũng bất động, nàng thở phì phò, nhất định không chịu buông ra, hết lần này tới lần khác thử đỡ hắn lên.

Thấy thế, Cô Ngự Hàn tức đến nghiến răng nghiến lợi, nữ nhân này… “Nam nữ thụ thụ bất thân” nàng tới cùng có hiểu câu nói này hay không mà lại dám ở ngay trước mặt hắn đi ôm nam nhân khác, không sai, là ôm a, nhìn tư thế của nàng … thật là tức chết người đi được!

Hắn tức tới phát hỏa đưa tay kéo mạnh, đem nàng kéo trở về: “Không cần phí sức, ngươi không được động vào hắn! Làm cái quỷ gì a, ngươi không tiếp xúc thân mật với hắn như vậy không được sao?”

“Vậy ngươi giúp ta a.” Bối Bối vô tội nhấp nháy ánh mắt, đưa tay lấy lòng lắc lắc cánh tay hắn, ánh mắt trong suốt chờ đợi.

“Ngươi… Mỗi lần đều chỉ biết làm nũng!” Cô Ngự Hàn trừng nàng liếc mắt, nhưng là cũng tại ánh mắt của nàng bị khuất phục, nhận mệnh nhún vai nói, hắn đối nàng là hoàn toàn không có cách.

“… Ngươi đáp ứng ta cứu hắn sao?” Bối Bối dè dặt che dấu tâm tình muốn nhẩy lên hoan hô.

Cô Ngự Hàn mím mim bạc môi, tức giận búng tay vào trán của nàng, con ngươi xẹt qua một tia sáng, trao đổi thua lỗ xưa giơ hắn luôn luôn không làm , cho nên…

“Trừ phi ngươi đáp ứng ta một việc ta mới chịu cứu hắn.”

“Chuyện gì?” Bối Bối bĩu bĩu môi, mỗi lần đều là như vậy, muốn nàng cắt đất đền tiền, ác quỷ nam nhân!

“Sau khi ta cứu sống hắn, ngươi sẽ phải theo ta hồi cung.”

Hắn gấp gáp nhìn nàng chăm chú, không cho phép nàng tiếp tục trốn tránh, nàng đã trốn tránh quá lâu, sự kiên nhẫn của hắn cũng sắp bị phá hết, ở ngoài cung, hắn thủy chung vô phương chân chính an tâm, bởi vì, lòng của nàng luôn đều ở danh giới đấu tranh, hắn nhìn thấy được, lại không thể nắm bắt được, cảm giác lo lắng mất đi như thế, chán ghét cực kì!

“A? Có thể … không cần là điều kiện này hay không?” Bối Bối mặt mày nhăn nhó, khó khăn lưỡng lự, nghĩ đến phải về vương cung, nàng đã nhanh chóng dấy lên ý nghĩ muốn tránh thoát thật xa, bởi vì, nàng thật sự cảm giác được bản thân không thuộc về nơi đó a.

“Cô Ngự Hàn, đổi một điều kiện khác có được hay không?” Nàng dùng vẻ mặt lấy lòng nói.

“Không được, chỉ có trở lại vương cung ngươi mới sẽ không từ bên cạnh ta chạy đi, ta cũng mới có thể cam đoan mỗi khắc mỗi giây lúc nào cũng có thể nhìn thấy ngươi.” Cô Ngự Hàn kiên quyết không thỏa hiệp.

“… Cùng lắm ngươi tìm một gian phòng ở bên ngoài cung nuôi ta trong đó, ta đáp ứng ngươi sẽ không chạy trốn, lúc nào ngươi muốn thấy ta thì ra cung là thấy, như vậy cũng không tệ đi.”

Bối Bối càng nói càng cảm giác được biện pháp này thật tốt, nàng không cần phải hồi cung, lại có thể cùng hắn ở chung một chỗ, lại càng không cần phải hồi cung thấy đám mỹ nhân chướng mắt đó, như vậy cũng tốt, chỉ có thể như vậy ba, nàng không muốn biến trở thành đố phụ[1] a.

“Không tệ cái đầu ngươi! Ngươi… Ngươi có chủ tâm muốn ta tức chết mà. Không cứu hắn !” Cô Ngự Hàn tức giận đứng lên, cúi đầu hung tợn trừng mắt nhìn nàng.

Bối Bối vội vàng kéo tay của hắn, không cam tâm tình nguyệt quyệt quyệt miệng: “Được rồi được rồi, ta đáp ứng ngươi là được a.”

Ai… Chuyện sau này để sau này rồi nói đi a, tạm thời … trước mắt cứ đáp ứng hắn cái đã.

“Hừ! Thật là nữ nhân không biết tốt xấu!” Cô Ngự Hàn dùng sức thoáng ôm chặt lấy thắt lưng nhu nhuyễn của nàng, sau đó mới không tình nguyện khiêng lấy Hắc Khi Phong.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú nhăn nhó của hắn, cho dù rất không cam nguyện, nhưng vẫn đồng ý thuận theo nàng cứu người, lòng của nàng bắt đầu trở nên rất ngọt ngào, chủ động cầm lấy cánh tay hắn nói: “Chúng ta trở về thôi.”

“Hừ!” Cô Ngự Hàn thối nghiêm mặt, rất không cao hứng liếc mắt nhìn nàng một cái, một mạch bực mình bước đi.

“Cô Ngự Hàn, cám ơn ngươi.” Bối Bối kiễng chân, rất nhanh thoáng tại trên mặt của hắn hôn một cái.

“Đừng có phá ta.” Cô Ngự Hàn mặc dù ngoài miệng vẫn còn ra vẻ giận dữ chưa buông tha, nhưng đôi mày kiếm của hắn ngược lại giãn ra phơi phới.

Được rồi, hắn rất thích nàng chủ động hôn, lần này liền phá lệ cứu cái tên đối thủ một mất một còn – Hắc Khi Phong này vậy, lần sau sẽ không được viện cớ này nữa!

___

[1] đố phụ: người vợ đố kị xấu xa


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.