Xà Vương Tuyển Hậu

Chương 245: Q.3 - Chương 245: CHỈ HÔN




Trong thần đường trang trọng, trụ trì ngồi xếp bằng, hai tay chắp lại, miệng thì thầm niệm kinh văn.

Bối Bối cùng với Cô Ngự Hàn được phân ngồi vào hai bồ đoàn trước mặt đối diện nhau, dưới ông một chút, nhắm mắt chăm chú lắng nghe.

Một thời gian rất dài, trừ giọng tụng kinh, rốt cuộc cũng nghe không được những âm thanh khác.

Ngồi thật lâu, Bối Bối lén lút mở nửa con mắt, muốn nhìn xem mọi người đang làm cái gì.

Rất chán, nàng nghe cũng không hiểu chút nào trụ trì cùng hòa thượng khác đang niệm cái gì, chính là cảm thấy lỗ tai luôn luôn vang lên ong ong.

Âm thầm nhìn lướt qua chung quanh, nàng vô cùng buồn chán chuyển tầm mắt.

Bỗng nhiên, nàng mơ hồ cảm giác được cái nhìn chăm chú nóng rực từ đối diện truyền đến, nàng theo cảm giác nhìn qua, chỉ thấy Cô Ngự Hàn cũng giống nàng mở nửa con mắt, nửa phiến môi giống như cánh hoa anh đào ẩn chứa nụ cười, đang nhìn nàng, thấy nàng nhìn hắn, hắn nháy nháy mắt.

Đột nhiên, thì thầm của hắn nhẹ nhàng vang lên:“Tiểu Bối Bối, nàng đang nhìn lén ta!”

Nghe lời nói đó, hai mắt của Bối Bối đồng thời mở to, trừng mắt về phía hắn -- ai nhìn lén hắn,tự mãn!

Cô Ngự Hàn không lấy để ý tới cái nhìn chằm chằm của nàng, nửa con mắt nhắm lại, chỉ có khóe môi tươi cười cũng mở rộng, một vẻ biểu hiện không cần nhiều lời ta cũng thực hiểu được nàng suy nghĩ cái gì.

Khuôn mặt của Bối Bối giận đến hồng lên, lại không thể phát tác, chỉ có thể nghẹn, căm giận cũng nhắm mắt lại, nhắm mắt làm ngơ!

......

Quá trình tụng kinh thật dài làm cho người ta ngồi cả người run lên, ít nhất Bối Bối là cảm thấy như vậy.

Thật vất vả cuối cùng niềm mong mỏi của nàng cũng đã đến trụ trì mở miệng nói :“Hôm nay dừng tại đây, mời các vị thí chủ có thể trở về, Vương, mời theo lão nạp đến từ đường nhận lời cầu phúc ngày hôm nay.”

Bối Bối nhìn về hướng Cô Ngự Hàn đi, hắn thì quay đầu mỉm cười trấn an nàng, sau đó liền đi theo trụ trì vào nội đường.

Nàng le lưỡi, sau đó đi thẳng ra ngoài, cả bả vai đều cứng ngắc.

Đi ra thần đường, Bối Bối hít một hơi thật sâu, làm cho dòng khí lưu chuyển toàn thân, thuận tiện vươn vai:“Hey, mệt chết ta.”

Một đôi tay nhỏ mềm mại đặt trên bả vai của nàng, nhẹ nhàng mà ấn ấn, Bối Bối quay đầu, nhìn thấy là Khả Y:“Ha ha...... Khả Y thật tốt, đến đây, ta cũng xoa bóp cho nàng.”

Không để ý, nàng nhìn thấy Thương Tuyệt Lệ không thể không theo Khả Y dừng bước đứng lại đấy.

Khóe miệng giương lên, nàng âm thầm nháy mắt đối với Thương Tuyệt Lệ, đáy mắt ẩn chứa ý cười, làm cho Thương Tuyệt Lệ xấu hổ không biết đặt tay ở đâu.

Huyên Trữ công chúa đi tới, nhìn khiêu khích dò xét Bối Bối :“Tô Bối Bối, đừng quên ước định của chúng ta.”

“Ha ha...... Hẳn là sẽ không quên.” Bối Bối nhẹ nhàng trả lời không nghiêm túc lắm, hơi hơi híp mắt hưởng thụ kĩ thuật xoa bóp tuyệt hảo của Khả Y.

Ánh mắt của Huyên Trữ công chúa dừng ở trên tay của hai người bọn họ đang xoa bóp cho nhau, nhếch môi, sau đó hất cằm xem thường, tiếp theo nhìn sang Thương Tuyệt Lệ.

“Thương hộ vệ, ngươi và Vương huynh tuổi không cách nhau lắm, Vương huynh sắp thành thân rồi, ngươi cũng sớm một chút lập gia đình đi, bản công chúa biết rất nhiều thiên kim Vương tộc, người nào cũng đều xinh đẹp đoan trang, gia thế hiển hách, sau khi hồi cung bản công chúa chỉ định cho ngươi một người.”

Thương Tuyệt Lệ chỉ cảm thấy nghe như tiếng sấm, có chút sửng sốt, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên phản ứng như thế nào, hắn theo bản năng nhìn phía Khả Y, chỉ để ý biểu hiện của nàng.

Bối Bối ngây người một chút, lập tức liền phản đối:“Ngươi không thể tự tung tự tác làm theo ý mình như vậy!”

“Bản công chúa muốn chỉ định thiên kim cho Thương hộ vệ có chuyện gì liên quan đến ngươi, chẳng lẽ bản công chúa ngay cả giúp sắp đặt cho thị vệ trong cung một nhân duyên tốt cũng không có tư cách, hay là ngươi còn chưa làm Vương hậu đã muốn thị uy với cô em chồng này?” Huyên Trữ công chúa trả lời lại một cách mỉa mai.

Khả Y cứng cả người, động tác tay cũng cứng lại rồi, cúi xuống cố giấu đi đôi mắt ngập nước lướt qua những cảm xúc phức tạp, ngay cả hít thở cũng khiến đau đến tận tim.

Đúng vậy, hắn xác thực nên xứng đôi với một vị thiên kim Vương tộc, mà nàng, cái gì cũng không phải.

Bối Bối mới muốn lớn giọng đáp trả, lại bị Khả Y ngăn lại, sắc mặt của nàng thật tái nhợt, chậm rãi nói nhỏ:“Bối Bối, ta có chút không khỏe, chúng ta đi về trước được không? Thương hộ vệ phải cùng công chúa bàn luận hôn sự, chúng ta không tiện chen vào.”

“Đúng vậy, ta cùng Thương hộ vệ bàn luận hôn sự của hắn, ngươi chen vào làm gì.” Huyên Trữ công chúa bắt được chỗ trọng điểm trong lời nói của Khả Y, lớn giọng với Bối Bối.

“Ngươi......” Bối Bối muốn phản bác, lại nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của Khả Y, chỉ có thể đem lời muốn nói nuốt trở lại trong bụng, suy nghĩ, bây giờ thật sự không thích hợp tiếp tục ở lại chỗ này nghe về hôn sự của Thương Tuyệt Lệ, Khả Y nhất định rất buồn.

“Khả Y, chúng ta đi.” Bối Bối lôi kéo tay của Khả Y, trước khi đi trừng mắt dữ dằn nhìn Thương Tuyệt Lệ một cái, đầu gỗ đáng chết, không thấy có phản ứng gì!

Hừ, nếu hắn dám phụ Khả Y, nàng tuyệt đối sẽ làm cho hắn mỗi ngày đều không được yên!

Mãi cho đến khi bóng hình Khả Y đã khuất, Thương Tuyệt Lệ cũng vẫn không có chút biểu hiện gì, chỉ có ánh mắt âm thầm nhìn theo, hỗn loạn đau khổ.

Vì sao một chút phản ứng nàng cũng không có? Chẳng lẽ nàng không động lòng đối với tình cảm của hắn chút nào sao?

Không, hắn không tin!

......

Bối Bối thở hổn hển ngồi trên ghế, cầm lấy tách trà uống một ngụm, sau đó dằn mạnh tách trà xuống.

“Khả Y, ngươi không cần lo lắng, ta tuyệt đối sẽ không cho Huyên Trữ công chúa sắp xếp cho nữ nhân khác làm lão bà của Thương Tuyệt Lệ.”

Khả Y cố gắng áp chế chua chát trong lòng, dịu dàng khuyên nhẹ:“Bối Bối, nàng và Vương sắp thành hôn rồi, hay là đừng va chạm với công chúa có lẽ sẽ tốt hơn, huống chi, Thương công tử muốn kết hôn...... Lấy ai, cũng không phải chúng ta có thể can thiệp.”

“Cái gì không thể can thiệp, Khả Y, người Thương Tuyệt Lệ muốn lấy là nàng, tuyệt đối không thể lấy người khác.” Bối Bối kích động nhảy dựng lên.

Khả Y sửng sốt, hai má âm thầm đỏ bừng, đáy lòng lại vừa ngọt vừa đắng lại xấu hổ, Bối Bối biết tất cả rồi?

Nàng hơi bậm môi, cúi đầu, im lặng.

Thấy thế, Bối Bối sốt ruột:“Khả Y, nàng nói đi a, chẳng lẽ nàng thật sự muốn trơ mắt nhìn Thương Tuyệt Lệ lấy người khác a?”

Im lặng hồi lâu, Khả Y nhẹ nhàng thở dài, tiếng nói có chút cứng rắn:“Ta...... Không lời nào để nói.”

Nhưng vào lúc này, tiếng đập cửa vang lên, giọng nói của Thương Tuyệt Lệ truyền vào:“Bối Bối tiểu thư.”

“Thương Tuyệt Lệ!” Bối Bối chạy vội đi qua mở cửa.

“Bối Bối tiểu thư, thuộc hạ có chuyện muốn nói chuyện riêng với Khả Y.” Thương Tuyệt Lệ tuyệt không dong dài, ánh mắt kiên định nhìn Bối Bối, ngầm có ý cam đoan, trực tiếp thỉnh cầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.