Xà Vương Tuyển Hậu

Chương 211: Q.3 - Chương 211: CHỖ CAO KHÔNG TRÁNH KHỎI LẠNH




Nụ hôn nhàn nhạt biến thành nụ hôn thật sâu, nụ hôn thật sâu biến thành nụ hôn nồng cháy.

Bối Bối sớm đã xụi lơ ở dưới thân hắn, chỉ có thể ưm, vô lực ôm lấy cổ hắn, ở trong sóng tình tìm kiếm một thân cây trôi nổi.

Hôn cho đến khi ánh mắt của nàng hoàn toàn chìm đắm, mặt của nàng đỏ ửng, nhiệt độ của nàng tăng mạnh, hắn mới từ từ buông nàng ra.

Ngón tay thon dài của nhẹ nhàng di chuyển trên gương mặt trắng noãn của nàng, con ngươi đen cũng có dục vọng, hắn kề sát vào bên tai của nàng, tiếng nói khàn khàn:“Tiểu Bối Bối, nói cho ta biết, lúc nàng uống rượu có tâm trạng gì?”

Nàng giương đôi mắt mơ màng, mê mang nhìn hắn, bị đáy mắt nóng rực của hắn dẫn dắt đi vào thế giới của hắn, không tỉnh táo lắm:“Uống rượu......tâm trạng, ưhm...... Có trở ngại làm cho người ta rất khó vượt qua, nhưng mà...... luyến ái ngọt ngào lại làm cho người ta không muốn buông tay......”

Trở ngại sao?

Hắn nheo đôi mắt lại, có chút đăm chiêu nhìn nàng vì mình làm cho đôi mắt xanh của nàng hoàn toàn đắm chìm, nàng như vậy, không thích khả năng của hắn, không phải!

Như vậy, nàng nói trở ngại rốt cuộc là cái gì? Cái trở ngại kia, làm cho nàng giống như chén rượu kia, lúc uống vào, thấy khó chịu ở cổ họng, thực chua cay, mang theo cay đắng, rốt cuộc là cái gì?

Hắn nhất định điều tra cho ra, không có bất kỳ trở ngại nào ngăn trở hắn muốn nàng!

Thừa dịp lúc nàng còn chưa tỉnh táo, hắn ôm lấy nàng, đi hướng tới giường lớn.

Đem nàng đặt ở trên giường, ánh mắt của hắn trở nên tà khí, mấy ngày không chạm vào nàng, sức nhẫn nhịn của hắn dường như sắp nổ tung.

Một lần nữa phủ lên thân thể mềm mại của nàng, hắn trút bỏ quần áo của nàng xuống, đồng thời cũng trút bỏ quần áo của mình, hai người không có mặc quần áo vén cùng một chỗ.

Dần dần, nàng mới cảm giác được bọn họ đang triền miên, thân thể của nàng run rẩy tiếp nhận nụ hôn nóng bỏng của hắn dừng ở trên người mình, nhẹ nhàng thở dài, không muốn nói chuyện, bởi vì không muốn đánh vỡ khoảng khắc hòa hợp mà họ vất vả lắm mới khôi phục lại được.

Cho nên, đêm nay, cái gì cũng không muốn nghĩ, cứ như vậy ở trong lửa nóng trầm luân.

......

Hôm sau, nàng dần dần chuyển tỉnh ở trong lòng hắn.

“Đã tỉnh?” Hắn hiển nhiên đã sớm tỉnh, giọng nói có vẻ tinh thần sảng khoái dễ chịu, bạc môi lộ vẻ sủng nịch mỉm cười, tất cả mọi chuyện, lại tốt giống như trước đây.

Nhìn khuôn mặt tà tuấn biếng nhác của hắn, nàng có một loại cảm giác vô cùng xúc động, lòng chua xót khổ sở, rốt cục lúc sáng sớm thức dậy lại thấy được khuôn mặt tươi cười của hắn.

Nếu có thể vẫn tiếp tục như thế này, thì thật tốt.

“Suy nghĩ cái gì?” Thấy mặt của nàng có chút mất mát, đôi mắt đen lợi hại của hắn nheo lại, xem ra trong lòng nàng đang nghĩ đến trở ngại kia, thường xuyên ảnh hưởng đến nàng.

Tối hôm qua, hắn cố gắng sử dụng mọi cách đe dọa, thủ đoạn lấy lòng, cuối cùng cũng không có thể làm cho nàng nói ra là chuyện gì, tức giận làm cho hắn hung hăng tra tấn nàng đến hơn nửa đêm, vì nàng lên tiếng cầu xin tha thứ một lần rồi lại một lần, mới tạm thời buông tha cho nàng.

Bối Bối đùa quấn mái tóc đen của hắn, mềm mại sáng bóng, quấn quanh ở giữa ngón tay, cảm giác thực thoải mái.

“Cô Ngự Hàn, chàng...... hôm nay có thể mang theo ta đi ra ngoài nhìn nạn dân của trận tuyết hồng, ta muốn xem tình hình của bọn họ.”

Nàng đắn đo, nhỏ giọng nói, nàng không có quên, nàng bây giờ còn bị giam lỏng, như vậy, có hắn bên cạnh, nàng có thể đi ra ngoài không?

Vượt ra ngoài dữ liệu của nàng, cũng không lập tức cự tuyệt, ngược lại là trầm tư suy nghĩ nhìn nàng, nhìn coi nàng có ý nghĩ muốn trốn không.

“Nếu chàng không muốn đưa ta đi, ta đây sẽ không đi ra ngoài.” Nàng hạ thấp tầm mắt.

Hắn đưa tay nâng mặt của nàng lên, yên lặng nhìn chăm chú vào đôi mắt của nàng:“Nàng thật sự chính là muốn đi xem nạn dân, không phải chỉ vì rời khỏi cung điện này?”

“Thật sự.” Nàng gật đầu khẳng định, ánh mắt thẳng thắn thành khẩn nhìn thẳng vào hắn.

“Muốn ta mang nàng đi ra ngoài cũng có thể, nhưng mà nàng phải đồng ý với ta một điều kiện.” Hắn hơi nhíu mày, trở nên có chút nghiêm túc.

“Điều kiện gì?”

Tay hắn di chuyển từ cằm đến vành tai của nàng, nhẹ nhàng đùa vuốt, hoàn toàn dửng dưng nhưng bên trong lại mang ý tuyệt đối bá đạo:“Ta chỉ cho phép nàng đi xem nạn dân, cũng chỉ cho phép nàng theo ta đi, về phần những người khác, nàng một lần cũng đừng muốn đi thăm.”

“A? Nhưng mà......” Nàng muốn đi thăm Khả Y lại muốn xuất cung xem nạn dân a, nhưng mà, lời của nàng bị ánh mắt nghiêm khắc cứng rắn của hắn cắt đứt, vì sao ánh mắt của hắn giống như đã sớm hiểu rõ dự tính ban đầu của nàng.

“Đồng ý hay không đồng ý?” Hắn hỏi, câu hỏi rất lạnh rất lạnh, ánh mắt ngang ngược không hề được thương lượng.

“Ta......đồng ý.” Nàng bất đắc dĩ đồng ý.

Nghe được câu trả lời của nàng, biểu hiện bạo ngược của hắn mới khôi phục lại dáng vẻ thoải mái cười nhạt, làm cho nàng nhịn không được ủ rũ, nam nhân này công phu biến đổi sắc mặt có thể nói là thiên hạ vô địch, mỗi một loại gương mặt đều làm cho người ta không thể không theo.

......

Đứng ở trên lầu tháp cao cao, nàng được ôm trong lòng của hắn, áo choàng thật dày bao lấy bọn họ, nàng đưa mắt nhìn xuống, có thể nhìn thấy đủ mọi việc xảy ra ở liều trại tạm thời của những nạn dân.

Nhóm lửa nấu cơm, khói bếp lượn lờ......

Nói chuyện trời đất, lúc khóc lúc cười......

Đùa giỡn vui chơi, trẻ thơ không hề lo lắng......

Tầm mắt chuyển dời đến núi tuyết xa xa, lờ mờ có thể nhìn thấy dáng vẻ vết nứt trên núi tuyết kia, những góc cạnh do băng tích tụ lâu ngày ở dưới bầu trời tỏa ra ánh sáng bức người, rất khiếp người.

Nơi đó, chính là bị tai ương tuyết hồng bao phủ thôn xóm, sinh linh ở dưới đó, chỉ có thể bị chôn vùi dưới băng tuyết, bởi vì áp lực đè nặng, bởi vì đóng băng, mà chết.

Nghĩ đến những nạn dân chết oan đó, người nàng run run một chút, nếu tai nạn như vậy tiếp tục xảy ra......

Nàng không dám nghĩ lại có bao nhiêu người vô tội gặp nạn.

Cảm giác được sự run rẩy của nàng, hắn ôm nàng càng chặt:“Làm sao vậy? Nếu cảm thấy không đành lòng, bây giờ chúng ta trở về cung đi.”

“Không...... ta còn muốn xem.” Nàng đưa tay gắt gao ôm thắt lưng của hắn, để lấy thêm sức mạnh cho mình.

Hồi lâu, dường như dáng vẻ của nàng thoải mái hỏi:“Cô Ngự Hàn, ngồi ở lầu tháp cao như vậy, ngươi thường thường dùng để nhìn trộm dân tình sao?”

“Nhìn trộm cái gì, là phương tiện xem toàn cục thoả thích, bình thường chỉ dùng để đến xem tinh tượng.” Hắn gõ vào trán của nàng.

“Ai, mỗi lần đều đánh vào đầu người ta.” Nàng bĩm môi.

“Không đánh đầu nàng sẽ không thông suốt.” Hắn nhìn nàng, cố ý mà chỉ ra.

Nàng cười gượng vài tiếng, sau đó giả vờ không phục:“Ai để ý ngươi, ngươi là quỷ xả.”

“Cô Ngự Hàn, lúc chàng đứng ở chỗ này nhìn những ngọn núi kia, có cảm thấy chỗ cao không khỏi lạnh a?” Nàng chuyển đề tài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.