Gió xuân nhè nhẹ thổi qua, không khí tươi mát mang theo từng trận hương hoa thấm sâu vào lòng người.
Trong Vương cung của Hắc Phong quốc, hoa trong ngự hoa viên nở rất đẹp, cung
nữ thị vệ nhẹ chân đi qua, váy áo của cung nữ bị gió nhẹ thổi qua, tạo
nên làn sóng dập dờn.
Hết thảy đều có vẻ như vậy bình tĩnh.
Trong tẩm thất của Hắc Vương, trên chiếc giường to, Hắc Khi Phong bình yên nằm.
Thái y bắt mạch xong, Lôi Mông canh giữ bên giường vội hạ thấp giọng hỏi:
“Thái y, Vương đến tột cùng là làm sao vậy? Vì sao lâu như vậy cũng chưa tỉnh lại?”
Thái y khoát tay ý bảo Lôi Mông bình tĩnh chớ nóng, sau đó đứng dậy đi ra ngoài, Lôi Mông vội đuổi theo.
Ngoài tẩm cung, thái y ngưng đọng đôi mi lão hoa[33], tựa như đang tự hỏi: “Lôi Mông, Vương có phải từng bị thương nặng hay không?”
Lôi Mông do dự một chút, hỏi lại: “Có phải tình cảnh của Vương có chỗ nào không ổn hay không?”
“Ừm... Não sau của Vương từng bị thương, tuy rằng lão phu trong khoảng thời
gian này dùng thuốc làm tan tụ huyết trong não của Vương, nhưng có thể
để lại di chứng gì hay không khiến Vương cho đến nay vẫn chưa tỉnh lại
thì phải đợi quan sát của ngày sau.”
“Vậy Vương khi nào thì mới có thể tỉnh? Chẳng lẽ một mực ngủ sao?” Lôi Mông có chút gấp.
Thái y vuốt vuốt chòm râu, trầm ngâm nói: “Bây giờ chủ yếu xem ý nguyện của Vương, chúng ta chỉ có thể chờ.”
“Chờ? Được, ta biết rồi, ta đi vào trông Vương.”
Lôi Mông cúi đầu, có chút nản lòng đi trở về tẩm cung.
...
Vào đêm, trong Vương cung, trừ tiếng bước chân đều đều của thị vệ tuần tra thì không còn gì khác.
Trong căn phòng tối đen, Hắc Khi Phong ngủ say, gió thổi vào, cuốn lên tầng tầng cung vi[34].
Trong mộng cảnh mờ mịt, Hắc Khi Phong chỉ cảm thấy mình tìm không thấy đường ra.
Hắn đưa tay muốn gạt đi sương mù đang vây quanh hắn, lại phát hiện càng gạt trước mắt càng mơ hồ.
Đột nhiên, hắn nhìn thấy phía trước có một chùm hào quang chiếu qua, thực chói mắt.
Hắn đưa tay chắn lại, sau khi thích ứng được hào quang mới mở mắt nhìn lại.
Chỉ thấy một thân ảnh nhỏ nhắn, yếu ớt đứng ở trung tâm của hào quang, thấy không rõ dung mạo, nhưng mà, vì sao hắn cảm thấy hắn có quen biết nàng?
“Phong...”
Một tiếng gọi từ hào quang bên kia truyền đến, mềm mại dịu dàng, rất quen thuộc, quen thuộc đến nỗi làm hắn cảm thấy đau lòng.
Là ai? Nàng là ai? Vì sao hắn cảm thấy có quen biết nàng, nhưng lại nghĩ không ra dung mạo của nàng.
Hắn mở miệng muốn nói chuyện với nàng, lại phát hiện cổ họng mình giống như bị cái gì vướng vào không thể phát ra âm thanh.
“Phong, đừng rời xa ta, Phong...”
Giọng nói mềm mại tựa hồ trở nên có chút ưu sầu, điềm đạm đáng thương, giống như hắn đã thật sự vứt bỏ nàng vậy.
Thanh âm mềm mại quanh quẩn bên tai, tác động đến tiếng lòng của hắn, quyến luyến, đau đớn, thương tiếc...
Hắn phân không rõ cảm giác của bản thân, chỉ biết là, hắn rất muốn rất muốn đi qua ôm lấy nàng.
Ý niệm trong lòng mãnh liệt như thế, thúc giục hắn tiến qua.
Nhưng mà, ngay tại lúc hắn bất chấp tất cả sắp phá tan sương mù trước mặt, đạo hào quang kia lại đột nhiên thu xa hơn.
“Vèo” một tiếng, hào quang cũng đồng thời cuốn nàng đi.
“Phong...” Xa xa, thanh âm sầu bi của nàng phiêu diêu bồng bềnh, tựa như mang lệ, tựa hồ đang cùng hắn nói lời từ biệt.
Không còn nhìn thấy nàng nữa...
Tim hắn thắt lại rất chặt rất chặt, tựa như muốn cắt đứt mạch.
“Đừng đi --” Hắn đem hết toàn lực, rốt cục cũng nói được.
Chỉ là, không còn có thể gọi nàng về.
“Đừng... Đừng đi...”
Trong bóng đêm, trên giường không ngừng truyền ra tiếng vang khàn khàn lo lắng, trộn lẫn thống khổ tuyệt vọng.
Lôi Mông một bước chạy vào.
“Vương, Vương... Ngài có phải tỉnh lại hay không, Vương...” Tiếng hắn một tiếng so với một tiếng lớn hơn, một tiếng so với một tiếng vừa hoan hỉ vừa lo lắng.
Mí mắt Hắc Khi Phong kịch liệt rung động, lỗ tai bị thanh âm của Lôi Mông chấn đến ong ong, càng thêm kích thích hắn.
Đột nhiên, hắn mở choàng mắt, miệng vẫn còn thì thào: “Đừng đi...”
Nhìn thấy hắn mở mắt, Lôi Mông kích động không thôi la lên: “Vương, ngài rốt cục tỉnh lại, người đâu, mau tới, gọi Thái y, châm đèn...”
Trong nháy mắt, trong tẩm cung đèn đuốc sáng trưng, cung nữ bận rộn, thái y bước chân vội vàng.
Hắc Khi Phong từ trên giường ngồi dậy, nhìn một màn quá mức náo nhiệt trước mắt, hơi hơi nhíu mày.
Hắn quay đầu, ôn đạm nhìn Lôi Mông, không quá dễ chịu trầm giọng:“Lôi Mông, ngươi làm tẩm cung của ta náo nhiệt như vậy làm gì? Để bọn họ lui ra
hết.”
“A? Vương, cái này...” Lôi Mông ngẩn người.
Vương khôi phục cũng quá nhanh, vừa nãy rõ ràng còn giống như đang trong cơn
ác mộng, tạo sao lập tức lại khôi phục bộ dáng trước kia, là... bộ dáng
trước khi rời khỏi Vương cung.
Kỳ quái hơn nữa, dựa theo quán tính của một quãng thời gian ở ngoài cung,
Vương sau khi tỉnh lại hẳn là sẽ lập tức hỏi Huyên Trữ công chúa mới
đúng.
Trán hiện lên dấu chấm hỏi thật to, Lôi Mông có chút lờ mờ, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
Hay là...
Lôi Mông chỉ cảm thấy đầu óc mờ mịt, hắn do dự hỏi: “Vương, ngài... Còn nhớ Huyên Trữ công chúa không?”
“Công chúa?”
Hắc Khi Phong thì thầm, bỗng nhiên cảm thấy một trận đau đớn trên đầu, tựa
như cả tim cũng bị đâm đến tê dại, mày hắn cau càng chặt.
Hít sâu một hơi, hắn mới từ cái đau đớn đột nhiên truyền đến cũng đột nhiên biến mất kia mà tỉnh lại.
Rất nhanh, trong đầu hắn xẹt qua một màn tại vách núi kia, hình như... hắn cùng công chúa đều rơi xuống vách núi?!
Hắn hít ngược một hơi, có chút lo lắng: “Lôi Mông, các ngươi cũng cứu công chúa lên từ đáy vực rồi chứ?”
Két? Cũng cứu công chúa lên từ đáy vực?
Lôi Mông đầu lại nổ thêm một tiếng, hắn há miệng, có chút nghẹn họng trân trối nhìn Hắc Khi Phong, không biết nên nói từ đâu.
Chẳng lẽ Vương... sau khi khôi phục trí nhớ sau lại quên mất đoạn của công chúa?!
“Lôi Mông, trả lời ta.” Thấy Lôi Mông không trả lời, Hắc Khi Phong tiếng nói hơi lạnh.
Ngay tại lúc hắn lục thần vô chủ[35], thái y tiến vào.
Lôi Mông vừa thấy thái y vui mừng thở dài một hơi, hắn động tác thực vội mà mời:“Thái y, mau xem thân thể Vương thế nào?”
Thái y tiến lên, hướng Hắc Khi Phong hành lễ, sau đó bắt đầu chẩn đoán.
Hắc Khi Phong cũng không nói gì nữa, chỉ là một đôi mắt đen gắt gao nhìn Lôi Mông, ánh mắt khó dò.