Bên ngoài hoàng cung, phố lớn ngõ nhỏ hôm nay có chút khác thường, có rất nhiều binh lính đi tuần tra thường xuyên .
Trong một biệt viện thanh tĩnh, ở bên ngoài đại sảnh Hắc Khi Phong lo lắng đi tới đi lui, mắt liên tục nhìn ra ngoài cửa.
Trong đầu không ngừng suy nghĩ một vấn đề - nàng là thê tử của hắn, nàng là thê tử của hắn........
Lôi Mông đã nói hết cho hắn nghe, giống như con người của hắn chia thành hai nửa khác nhau.
Như thế nào hắn cũng không tưởng tượng được chính mình từng yêu thương một nữ nhân, mà nữ nhân này lại là Huyên Trữ.
Thật sự có thể tưởng tượng được hay không ?
Ở chỗ sâu nhất trong đáy lòng, một âm thanh nhỏ đang tự hỏi .
Cả người hắn chấn động.
Đúng vậy, nếu thật sự không tưởng tượng được, vì cái gì đối với chuyện nàng
luôn che mặt hắn lại cảm thấy rất hiếu kỳ, thậm chí rất........Quan tâm.
Nếu không thể tưởng tượng, vì cái gì hắn cảm thấy trong lòng buồn phiền khi thấy ánh mắt chua xót của nàng.
Nếu không thể tưởng tượng, vì sao trong tiềm thức luôn nhớ kỹ những hành
động của nàng thậm chí một ánh mắt thôi cũng khắc sâu vào trong lòng.
Tất cả tất cả không ngừng hiện lên trong đầu hắn, làm cho hắn không kịp trở tay, tâm tư hỗn loạn.
Xoè bàn tay ra, hắn kinh ngạc nhìn thấy nhẫn cỏ, nhẹ nhàng mơn trớn mỗi một hoa văn trên đó, tinh xảo nhẵn nhụi cỡ nào.
Nàng, đến tột cùng có bao nhiêu dụng tâm trong lúc đó tỉ mỉ tết nhẫn cỏ này?
Lúc này, hắn rất hy vọng chính mình có thể nhớ lại được........Nhớ lại bộ dáng của nàng khi ngồi bện nhẫn cỏ.
Nàng luôn điêu ngoa bốc đồng, nhưng trong lúc chăm chú ngồi bện nhẫn cỏ dáng vẻ sẽ ra sao?
Nhắm chặt đôi mắt, hắn cố gắng nhớ lại.
Chưa từng có thời khắc nào, hắn mãnh liệt hy vọng mong muốn mình lập tức khôi phục lại trí nhớ như bây giờ.
Nhưng vào lúc này, Lôi Mông từ bên ngoài gấp gáp chạy vào.
"Vương, khắp nơi đều không tìm thấy Huyền Trữ công chúa ."
Hắc Khi Phong mở to mắt, vẫn là vì cái gì mà không đứng dậy nổi.
Hắn nắm chặt nhẫn cỏ trong tay, hung hắng nhíu mày : "Như thế nào mà tìm
không được, nàng chỉ là nữ nhân yếu ớt, trong thời gian ngắn cũng chẳng
đi được bao xa, phái nhiều người như vậy mà tìm không thấy ?"
"Thuộc hạ lo lắng Dạ thái tử điện hạ có thể lại bắt công chúa đi mất rồi ."
Nghe vậy, đôi tròng mắt đen của hắn co rút lại một chút, không khống chế được lo lắng trong lòng, còn có.......Ẩn ẩn đau đớn .
Hắn........Thế nhưng chính tay đẩy nàng vào chỗ chết.
Nếu, nàng lại xảy ra chuyện gì.........
Chỉ vừa nghĩ như vậy, trong lòng cảm thấy như có hàng vạn mũi tên xuyên qua.
Hắn........Phụ nàng nhiều lắm.
Trong đầu, nhanh chóng hiện lên đôi mắt yếu ớt u buồn của nàng, khó trách ở
trong cung mỗi lần chạm mặt nàng, nàng đều mang nỗi bi thương không thể
che giấu được, mà lại không thể không tự bảo vệ chính mình.
Còn có ánh mắt luôn đau thương lại mang theo chờ mong, thì ra........Nàng
một mực hy vọng hắn có thể nhớ lại nàng. Chỉ là, vẫn thất vọng như vậy,
nhớ tới khi đó chính mình còn vì Lăng Nguyệt công chúa đả thương nàng,
trong lòng đau đớn đến thở không nổi.
Nàng......Đến tột cùng mang tâm tình như thế nào xuất hiện cạnh hắn, gặp lại......Cũng không quen biết.
Nàng đã mang theo tuyệt vọng cùng đau lòng như thế nào để thành toàn cho hắn cùng Lăng Nguyệt. Đau đớn thành toàn cho người ta, hắn từng thử qua,
không thể tưởng tượng được bây giờ lại xảy ra trên người
nàng.......Không, là thê tử của hắn thừa nhận loại đau đớn đến tê tâm
phế liệt này.
Thì ra, hắn cái gì cũng không biết, không biết chính mình lại dữ dội tàn nhẫn như vậy đối với nàng.
Nháy mắt sự hối hận bao phủ toàn thân hắn, lấy tay ôm ngực, lòng rất đau,
hắn thở gấp hô hấp, giờ khắc này, hắn biết, hắn thực ngốc đã làm đau
lòng nàng, không phải bài xích mà là thương tiếc.
Nhìn thấy vẻ mặt vô cùng hối hận của hắn, Lôi Mông cũng tràn đầy ảo não, đột nhiên, trong đầu hắn chợt loé lên : "Vương, ngài nói Huyên Trữ công
chúa có thể đi Lợi Châu hay không ?"
Hắc Khi Phong nhanh chóng lấy lại tinh thần : "Rất có thể, người đang ở
thời điểm thương tâm nhất, dù sao cũng hy vọng tìm nơi vui vẻ, ở Hắc
Phong quốc, Lợi Châu........Là nơi nàng vui vẻ nhất."
Vì thế, bọn họ liền không ngừng vó ngựa hướng Lợi Châu mà đi.
............
Hết ngày sang đêm, sao sáng đầy trời, thực yên lặng.
Trong hang động bên trên mỏm đá, Huyên Trữ bó gối ngồi bất động, ánh mắt vô thần nhìn chằm chằm bầu trời đầy sao mà ngẩn người.
Không biết qua bao lâu, thẳng đến khi rạng đông, mặt trời bắt đầu nhô lên
chiếu sáng muôn nơi, ánh nắng sớm mai mỏng manh rọi vào mắt, làm đau mắt nàng.
Mở lớn mắt nhìn, nhìn về phía lối đi vào nơi đây, vẫn như cũ không bóng người.
Không khỏi thất vọng, nước mắt lại chảy xuống.
Nàng hạ ánh mắt, đôi mắt u buồn dừng tại ngón áp út có chiếc nhẫn cỏ vẫn nằm ở đó.
Qua một hồi lâu.......
Nàng chậm rãi cởi nhẫn, cầm trong tay, trên nhẫn cỏ còn lưu lại hơi ấm nhàn nhạt của nàng.
Đi vào bên trong hang động, nàng đem nhẫn cỏ đặt tại trên đầu giường :
"Phong, Phong của ta, ta biết........Chàng vĩnh viễn cũng không quay trở lại, ta đây sẽ đi theo chàng."
Nhìn thấy nơi đã từng lưu giữ những hạnh phúc ngọt ngào, nàng nhắm mắt lại.
Rõ ràng dặn chính mình là phải quên đi, nhưng mà cũng không nén được những chua sót trong lòng........Nàng biết, từ nay về sau, nàng phải học cách buông tay, cũng phải quen dần với ý nghĩ Phong của nàng đã sớm rời đi,
đó là sự thật.
Từ nay về sau, trên đời này chỉ có Hắc Khi Phong, không còn tướng công của nàng.
Cúi đầu, nhìn ngón tay áp út trống rỗng, nàng thản nhiên mơn trớn nơi đã
từng có chiếc nhẫn cỏ nay không còn dấu vết. Sau đó, nàng dứt khoát đi
ra khỏi hang, hạnh phúc của nàng, từ nay về sau phủ đầy bụi.
.........
Lại trở lại nơi phố phường náo nhiệt, tất cả.........Dường như đã trải qua
mấy kiếp rồi, giống như cuộc sống vẫn như bình thường.
Nhìn thấy người đến người đi, thiên hạ rộng lớn, nhưng đột nhiên nàng cảm thấy không có chỗ dung thân cho mình.
Nơi này là Hắc Phong quốc, Lợi Châu, cách cố hương của nàng rất xa, rất xa, nhưng mà ánh mắt nàng cũng đã lướt qua lãnh thổ một nước, nhìn về nơi
xa xa gọi là Xích Diễm quốc.
"Vương huynh, tẩu tử, Huyên Trữ rất nhớ các người, các người có nhớ tới Huyên Trữ không ?" Nàng nhẹ nhàng nỉ non.
Trong lòng, vướng bận duy nhất cũng chỉ là thân nhân của nàng, nàng còn muốn thấy mặt bọn họ lần nữa.
Vì thế, nàng kiên định đi về phía trước, nàng phải về nhà.
Bỗng nhiên, đằng trước truyền tới âm thanh ồn ào, đám đông đều dạt qua hai bên đường, nàng theo dòng người đứng ở một bên.
" Đát....đát....đát...." Tiếng vó ngựa hỗn độn từ xa đang tiến lại gần.
Nàng ngẩng đầu nhìn, đột nhiên ngây dại.
Chỉ thấy Hắc Khi Phong cưỡi ngựa dẫn một đội kỵ binh đi ngang qua, xem bọn hắn thúc giục ngựa, giống như rất gấp.
Nàng kinh ngạc nhìn thấy hắn ngồi trên lưng ngựa, bóng dáng cao to, tóc đen
bay theo chiều gió, hỗn loạn trên khuôn mặt đạm mạc của hắn, làm cho hắn có vẻ phóng khoáng.
Giống như.......Nàng cũng chỉ có thể ở dưới ngẩng đầu nhìn lên Hắc Khi Phong.
Chua sót cười nhạt, nàng lắc lắc đầu, có lẽ nên thật sự buông tay thôi, thế nhưng vẫn tham lam nhìn chăm chú vào hắn.
Vó ngựa tung bay đất bụi mù, nàng nghiêng mặt nhìn tránh qua chỗ khác
tránh bụi, ở trong đám người tiếp tục bước về phía trước, không hề quay
đầu lại.
Đội kỵ mã tiếp tục đi về phía trước, nàng thì đi ngược lại, lướt qua đoàn người ngựa…càng lúc càng xa.