Nhịn không được hỗn loạn trong lòng, hành động nàng cư nhiên so với suy nghĩ còn nhanh hơn.
Xốc màn xe lên, nàng xuống xe ngựa, bởi vì, nàng muốn thấy rõ ràng đến tột cùng là ai tới?
Nàng biết, cử chỉ của mình là đột ngột lại buồn cười cỡ nào, nhưng, nàng vẫn không thể khống chế được tim mình.
“Huyên nhi!” Một tiếng gọi vội vàng truyền đến.
Toàn thân Huyên Trữ chấn động, chuyển mạnh gót chân, quay đầu, trong nháy mắt xoay người chân vấp phải tảng đá trên đường
“A...” Mắt thấy mình sẽ ngã xuống đất, nàng nhắm mắt lại kinh hô.
Ngay tại lúc ngàn cân treo sợi tóc, một lồng ngực ấm áp vững vàng cuốn nàng vào.
Huyên Trữ vừa nhấc đầu, đôi mắt đen tỏa sáng của Hắc Khi Phong đang nhìn thẳng vào nàng.
“Chàng... chàng buông ta ra.” Nàng hoảng hốt nhìn hắn, sau đó ép mình nghiêm mặt với hắn.
“Không buông! Không bao giờ buông ra nữa!” Lời nói của Hắc Khi Phong, xông
thẳng vào sâu trong đầu nàng, rất rõ ràng, không chỉ có nàng nghe được,
ngay cả Bối Bối cũng nghe thấy.
Bối Bối lén lút vén một góc màn xe lên, cười tủm tỉm nhẹ giọng nói: “Huyên Trữ, cố lên!”
Nghe được tiếng của Bối Bối, cả người Huyên Trữ cứng đờ.
Quay về nhìn nàng, lại nhìn Hắc Khi Phong, nàng khẽ cắn môi, vươn tay dùng
sức đẩy bàn tay của hắn đang gắt gao giam cầm thắt lưng nàng ra.
Nhưng, lại phí công, nàng gấp đến độ nói mà không nghĩ: “Đừng ép ta hận chàng!”
Lời của nàng vừa ra, lực đạo bên hông thoáng chặt hơn, sau đó, dần dần buông lỏng ra, nàng vô thố[58] ngẩng đầu, lại nhìn thấy đáy mắt hắn xẹt qua một tia đau xót, chỉ trong tức thì, nhưng nàng thấy được.
Hắc Khi Phong rũ mắt xuống, che dấu vết thương dưới đáy mắt, cũng che dấu
sự không tự tin cố ý bị đè nén, cười với nàng rất tự tin: “Nàng sẽ không hận ta, vô luận là trước đây, hay là hiện tại, thậm chí là sau này,
cũng sẽ không.”
Hắn nói chắc chắc, dáng vẻ tự tin, chỉ là, cỗ không xác định trong lòng
mãnh liệt biết bao nhiêu, nhưng hắn không thể yếu thế, chỉ có trong
ngoài bắt đồng như vậy, hắn mới có thể tìm được tự tin để đoạt nàng về.
“Ta...”
Sẽ, một chữ cuối cùng, nghẹn trong cổ họng, làm sao cũng nói không nên lời.
Nhắm chặt mắt lại, nàng ép mình vung kiếm chặt đứt tơ tình.
Nàng rất dùng sức đẩy hắn ra, lạnh lùng nói với hắn: “Những gì nên nói chúng ta đã nói hết, xin đừng ôm ta như vậy nữa, nam nữ thụ thụ bất thân.”
Nhưng Hắc Khi Phong bị nàng đẩy như vậy, vôi vàng muốn giải thích, càng thêm
vội vàng muốn đến gần nàng, ai ngờ, quá vội vàng, khiến thân mình suy
yếu của hắn đột nhiên lung lay.
“Huyên nhi...” Hắn chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh mờ mịt, sau đó liền ngã thẳng xuống.
Huyên Trữ sợ ngây người, thẳng đến khi Cô Ngự Hàn đột nhiên xuất hiện đỡ được Hắc Khi Phong, nàng mới để mình từ trong khiếp sợ hoàn hồn.
“Phong, chàng... Vương huynh, tại sao lại như vậy?”
“Sau này hãy nói.”
Cô Ngự Hàn nâng Hắc Khi Phong lên, vội vã đi hướng Vương cung.
Huyên Trữ lập tức theo sau, Bối Bối cũng nhảy xuống xe ngựa mau chóng đuổi theo.
...
Trong tẩm thất yên tĩnh, tràn ngập nhè nhẹ mùi thuốc Đông y.
Huyên Trữ cẩn thận đúc cho Hắc Khi Phong uống nước sôi: “Nào, cẩn thận một chút... Như vậy có thể uống được không?”
Giọng nói của nàng, ôn nhu nhẹ nhàng, như đám mây trắng trôi nổi trên núi xanh, chậm rãi xẹt qua bên tai.
Hắn ngẩng đầu, thấy nàng tựa hồ không được tự nhiên cố duy trì khoảng cách
giữa hai người, đôi mắt đen xẹt qua một tia giảo hoạt: “Nàng tới gần một chút, ta với không tới.”
“A? Ò...” Huyên Trữ y theo chỉ thị dựa vào hướng hắn, thân mình cơ hồ dính chặt vào vai hắn.
Sự mềm mại của nàng tức khắc xuyên thấu qua da thịt lọt vào giác quan hắn, hắn không khỏi thỏa mãn giương lên bạc môi, vươn tay nhẹ nhàng phủ lên
tay nàng, liền tư thế đó mà uống một ngụm nước.
Sau đó, hắn cầm tay nàng phủ lên mặt hắn, ôn nhu nhìn nàng: “Huyên nhi, đã lâu rồi nàng chưa thân mật với ta như vậy.”
Huyên Trữ bị đôi mắt lóe sáng của hắn nhìn có chút không tự nhiên, muốn thu
hồi tay, nhưng lại bị hắn nắm chặt không buông, thoáng dùng sức nắm
chặt, độ ấm nhè nhẹ trên mặt hắn quanh quẩn cùng lòng bàn tay của nàng,
như dán chặt tim hắn, hắn rất thích loại cảm giác này.
Hắn thật sự rất ngốc, lâu như vậy mới phát hiện thì ra mình... rất yêu nàng a.
“Huyên nhi, đừng rời xa ta nữa, ta yêu nàng, yêu nàng...”
Huyên Trữ nín thở nhìn hắn, cảm thấy mình sắp bị lạc lối trong đôi mắt thâm
thúy với đầy sự ôn nhu của hắn, cảm tình mãnh liệt trong mắt khiến nàng
hơi kinh sợ.
Trước khi hắn ngất xỉu, nàng một lần lại một lần không dám nhìn thẳng hắn. Vì không để mình dao động, vì không để mình lại chìm đắm.
Chỉ là, kết quả của việc trốn tránh, lại làm cho nàng cơ hồ phải trả giá
bằng cả trái tim, nếu... hắn mất, tim của nàng... cũng sẽ chết theo.
Thì ra, hắn cư nhiên mạo hiểm sinh mệnh vì nàng đổi máu, thì ra, hắn không phải không yêu nàng, chỉ là còn chưa kịp nói.
Thì ra, lời tẩu tử nói đều là thật, hắn thật sự... yêu nàng.
Một tay của Hắc Khi Phong vòng lên thắt lưng nàng, nhẹ nhàng kéo nàng vào
lòng, thỏa mãn than thở: “Huyên nhi, nàng cái gì cũng không hỏi ta, cứ
như vậy rời khỏi, nàng có biết ta gấp đến bao nhiêu không?”
“Phong, xin lỗi, ta tưởng... tưởng chàng còn yêu tẩu tử, tưởng ta...”
“Hư... Cái gì cũng không cần nói, ta biết hết, cũng là ta không tốt, là ta quá ngốc, không nghĩ đến tâm tình của nàng.” Hắn ôn nhu cam đoan.
Huyên Trữ cười: “Phong, ta rất ngưỡng mộ Vương huynh cùng tẩu tử.”
Tay nàng, đột nhiên bị hắn nắm thật chặt, hắn cam đoan: “Huyên nhi, sau này ta cũng sẽ rất thương nàng, rất thương rất thương!”
Nhìn con ngươi đen sáng suốt đẹp như pha lê của hắn, tim nàng rung động, nàng cười.
Hít sâu một hơi, đầu ngón tay nàng nhẹ nhàng lướt qua mặt hắn, thở dài: “Phong, chàng gầy đi rất nhiều.”
“Nàng lại béo.” Đôi mắt đen của Hắc Khi Phong mang theo ý cười, nhưng là cười chế nhạo.
Huyên Trữ mím môi: “Phong, chàng cười người ta. Chàng muốn nói là chán ghét ta chứ gì!”