Sắc trời vừa mới lộ
ra một chút ánh sáng, chim chóc đã ở ngoài cửa sổ ca hát, gió sớm nhẹ
nhàng phất qua rèm sa, thổi vào tạo một chút cảm giác mát mẻ.
Mí mắt Huyên Trữ giật giật, từ từ mở mắt.
Hôm nay, là ngày nàng phải cùng Vương huynh bọn họ về Xích Diễm quốc, cho nên, phải dậy sớm.
Nhẹ nhàng nghiêng đầu, nam nhân bên cạnh vẫn còn đắm chìm trong giấc mộng.
Khi ngủ, có chút chút bá đạo, cánh tay kiện tráng ôm chặt thắt lưng của nàng, vững vàng ôm nàng ngủ.
Nhìn gương mặt thỏa mãn khi ngủ của hắn, khóe môi Huyên Trữ cũng mở ra một nụ mỉm cười hạnh phúc.
Nàng kề gần tai hắn, nhỏ giọng nỉ non: “Phong, ta chờ chàng đến Xích Diễm quốc đón ta.”
Tiếp theo, nàng hạ xuống một nụ hôn nhẹ ở hai má hắn, sau đó nhẹ tay nhẹ chân xốc chăn lên rồi xuống giường.
Khoác áo choàng đi chân đất vào đến nơi thay y phục, nàng cởi bỏ áo choàng, lấy yếm mặc vào người.
Buộc chắc dây trên cổ, sau đó hai tay vòng ra sau định buộc dây sau lưng.
Nhưng mà --
Một đôi bàn tay to ấm áp so với tốc độ của nàng còn nhanh hơn nắm lấy dây lưng của yếm...
Lồng ngực ấm áp dán sát vào lưng nàng, khiến nàng nhếch miệng cười.
Xoay người, đối mặt với hắn.
Không kịp mở miệng, một khuôn mặt mê người cúi xuống, bạc môi khiêu gợi, bất chợt cuồng dã mà áp xuống.
Trừng đôi mắt trong veo, một khắc đó nàng giật mình sửng sốt, hắn không phải đến giúp nàng buộc dây lưng sao?
Âu yếm cuồng nhiệt, chiếm đoạt tất cả khí tức ngổn ngang của nàng, nụ hôn tỏa ra một ngọn lửa nhiệt tình.
Động tác bá đạo nhưng không mất đi sự ôn nhu, thân mình mảnh mai của nàng bị hắn kìm trên vách tường.
Nụ hôn cuồng nhiệt của hắn, trên da thịt mềm mịn của nàng hạ xuống từng dấu từng dấu hôn.
Tay nhỏ bé vô lực quấn cổ hắn, trong lồng ngực hắn, nàng nhẹ thở gấp, yếu ớt mà bất lực đưa đầu lên nghênh hợp với hắn.
Toàn bộ lý trí đã bị mất đi...
Yếm rộng thùng thình, bị hắn vén lên cao, lộ ra một mảng tuyết trắng mê người.
Hắn có sự kiên quyết rõ ràng, càng áp chặt nàng hơn.
Tình huống dần dần không khống chế được...
Ngay tại lúc hắn đưa tay định gỡ dây yếm trên cổ nàng, lý trí nàng thoáng lại trở về.
“Phong, đừng... bây giờ không được...” Bàn tay nhỏ bé có chút vô lực đẩy hắn, thở hổn hển nói.
Cái đẩy của nàng đối với Hắc Khi Phong mà nói căn bản là không có tác dụng, hắn tiếp tục dây dưa nàng, hôn vành tai mẫn cảm của nàng, khiến nàng
rước lấy từng trận rã rời.
“Phong...” Nàng ngây thơ gọi hắn.
Sao trượng phu hay ngượng ngùng của nàng tựa hồ trở nên càng ngày càng xấu xa rồi?
Huyên Trữ có chút buồn bã, lại cảm thấy vui vẻ, hắn quyến luyến nàng như vậy, làm nàng cảm thấy như mình có sức ảnh hưởng rất lớn với hắn vậy.
Hắn chỉ có ở trong không gian tư mật như vậy, hơn nữa đối với nàng, mới có thể không thể kìm lòng như vậy, ha...
Ngay tại lúc vẫn còn chìm đắm trong suy nghĩ hạnh phúc của mình, cảm giác bả vai có chút đau.
“Á...” Đôi mắt ngước lên, nhìn thấy hắn không quá vừa lòng mà cau mày.
Nàng ngọt ngào cười: “Phong, chàng cắn ta!”
“Nàng không chuyên tâm.” Hắn nén giọng rầu rĩ mà lên án.
Xem ra, nàng lại phát hiện một mặt đáng yêu của hắn rồi, thì ra, hắn cũng sẽ làm nũng với nàng.
“Ai... Phong, chàng lại cắn ta!” Nàng yêu kiều nỉ non.
Hắc Khi Phong càng ôm chặt nàng thêm, làm thân thể bọn họ không bất kì khe
hở nào, sau đó càng thêm nhiệt tình ở trên người nàng công thành đoạt
đất.
Hắn muốn trong đầu nàng chỉ nghĩ đến hắn, khắc sâu hắn trong đáy lòng, sau khi trở về mỗi ngày đều nhớ hắn.
Nhịn không được tiến công càng ngày càng nóng bỏng của hắn, Huyên Trữ thở gấp: “Phong, Phong...”
Hy vọng hắn ngừng động tác, bởi vì nàng còn muốn chuẩn bị tốt cho việc trở về, nhưng tiếng nói của nàng nghe qua lại càng như là thúc giục hắn làm cái gì đó.
Hắc Khi Phong ôm chặt thắt lưng nàng, thở rất gấp.
“Huyên nhi, hôm nay nàng sẽ trở về.” Giọng hắn khàn khàn nhẹ lẩm bẩm, động tác hôn nàng chưa từng dừng lại.
“Ừm... Đúng... Đúng vậy, cho nên bây giờ không...”
Huyên Trữ vừa vội vàng đẩy hắn, lại khống chế không được mình mà đáp lại hắn, hai loại giằng co làm nàng cảm thấy có chút tra tấn, là tra tấn ái
muội.
“Ta muốn nàng nhớ ta thật kĩ!” Hắn có chút ngang ngược mà tuyên bố, sau đó đem bản thân vùi sâu vào nàng.
Còn lại, chỉ có tiếng thở dốc không đồng nhất bên trong bình phong, không
còn ai đàm luận về vấn đề trở về, càng không ai lưu ý thời gian đã qua
bao lâu.
...
Ngoài cửa cung, Bối Bối đứng dựa vào Cô Ngự Hàn, thỉnh thoảng trợn mắt lên nhìn trời xanh.
“Hàn, chàng nói Huyên Trữ chừng nào mới ra a? Không phải kêu nàng ta phải dậy sớm chút sao?”
Nàng chờ đến buồn ngủ rồi.
Cô Ngự Hàn ôn nhu hôn tóc nàng, sau đó nhún vai, cười cười.
“Chờ thêm một chút đi.” Hắn trấn an cơn nóng nảy của tiểu thê tử.
Bối Bối bất lực bĩu môi, vẫn là gật đầu.
Rốt cục, Hắc Khi Phong cùng Huyên Trữ cũng xuất hiện.
Nhìn bọn họ thân mật lưu luyến mà đi tới, nùng tình mật ý tràn ngập giữa bọn họ cơ hồ làm cho làn gió xung quanh đều chảy ra khí tức ngọt ngào.
“Chậc chậc chậc, rốt cục cũng nỡ hiện thân rồi sao?” Bối Bối ngữ khí chua chát nói với Huyên Trữ.
Cô Ngự Hàn chỉ là mỉm cười nhìn Bối Bối, ôm vai nàng, cùng nhau đi qua.
“Vương huynh, tẩu tử, thật ngại quá, để hai người đợi lâu.” Huyên Trữ nhẹ giọng xin lỗi, mặt ửng hồng một cách khả nghi.
Nếu không phải Phong không ngừng mà quấn quít lấy nàng, nàng cũng sẽ không trễ như vậy mới xuất hiện.
Xấu hổ chết người mà!
“Được rồi, nếu đã ra rồi, vậy đi thôi.”
Cô Ngự Hàn nói xong, liền ôm Bối Bối hướng xe ngựa mà đi.
Huyên Trữ vừa định đi theo, Hắc Khi Phong lại đột nhiên siết chặt nàng, không cho nàng nhúc nhích.
Nàng buồn bực quay đầu, hắn lại lấy áo choàng to của hắn trước mặt nàng mà trùm lại.
“Phong, chàng...” Nàng định nói chuyện, hắn cúi mặt cho nàng một cái hôn sâu.
Áo choàng, ngăn cách bên ngoài, khiến người ta thấy không rõ hết thảy nùng tình mật ý bên trong.
Gió, cũng xấu hổ.
Hồi lâu, Hắc Khi Phong mới buông nàng ra, hắn đỡ lấy khuôn mặt nàng, thâm tình hứa hẹn: “Huyên nhi, chờ ta.”
“Được.”
Nàng đã xấu hổ đến ngay cả đầu cũng không nâng lên được.