“Vương huynh, nhất định ngươi không được lập Tô Bối Bối làm vương hậu, nàng một điểm cũng không thích hợp.” Huyên Trữ công chúa chu miệng, rất nghiêm túc nhìn chăm chú Cô Ngự Hàn.
Không muốn tiếp tục cái đề tài làm người ta đau đầu này, Cô Ngự Hàn khéo léo chuyển trọng tâm sang vấn đề khác: “Huyên Trữ, Vương huynh hôm nay còn có rất nhiều tấu chương chưa xem, để Vương huynh xem xong rồi lại cùng ngươi nói chuyện.”
Nói xong, hắn bước lên hai bước đến ngai vàng, rất nghiêm túc ngồi lên đó, làm Huyên Trữ không chịu cũng không được.
Khi nói đến quốc gia đại sự, nàng luôn luôn rất nghe lời, không ồn không nháo.
Có điều, tạm thời không thể ngăn cản Vương huynh trốn tránh đề tài, cũng không có nghĩa nàng bỏ qua không thuyết phục Vương huynh bỏ rơi Tô Bối Bối!
Chọn một cái ghế ngồi xuống, Huyên Trữ công chúa tự mình rót một chén trà nóng, rồi ngồi một bên vừa uống vừa nhìn Cô Ngự Hàn.
…
Không gian không có một tiếng động, thời gian trôi qua nhanh chóng, đã đến buổi trưa.
Khi Cô Ngự Hàn rời mắt khỏi tấu chương ngẩng đầu nhìn lên, thấy Huyên Trữ vẫn bĩu môi bướng bỉnh nhìn mình như trước, dường như không hề có ý buông tha cái đề tài lập Bối Bối làm hậu. Có vẻ nếu không đạt mục đích nàng thề không bỏ qua.
Bất đắc dĩ hắn than thầm trong bụng, Huyên Trữ mà dở thói bướng bỉnh ra thật đúng là rất khó khuất phục.
“Huyên Trữ, ngươi đã nhìn lâu như vậy, không thấy mỏi mắt sao ?” Cô Ngự Hàn từ chỗ ngồi đi xuống, đến ngồi bên cạnh nàng, con ngươi đen lóe lên những tia trêu chọc.
Hừ hừ, Huyên Trữ công chúa cúi đầu, thầm nghĩ, hôm nay xem ra khó có thể thuyết phục Vương huynh …
Ánh mắt thoáng chuyển động, nàng ngẩng đầu, giọng nói ngọt ngào tỏ ra ai oán: “Vương huynh duyệt tấu chương lâu như vậy, ta đã đói bụng muốn chết.”
Thấy nàng đột nhiên không hề nhắc đến đề tài làm người ta đau đầu kia nữa, Cô Ngự Hàn âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm. Hắn nhanh chóng kéo tay nàng, cười híp mắt bảo: “Được, bây giờ chúng ta lập tức đi dùng cơm trưa, không thể để muội muội xinh đẹp của ta bị đói được.”
Theo chân Cô Ngự Hàn, Huyên Trữ công chúa đưa ánh mắt tội nghiệp nhìn hắn, làm nũng: ” Vương huynh, đã lâu lắm rồi mà chúng ta chưa cùng nhau ăn bữa cơm gia đình, Huyên Trữ chữa thương ở Thiên Sơn– mỗi một ngày đều hy vọng có thể cùng Vương huynh đoàn viên.
Nghe vậy, Cô Ngự Hàn thấy đau xót tê rần, lòng hắn tràn ngập áy náy, con ngươi đen bỗng chuyển động, hắn ảo não nhớ lại lâu thật lâu trước kia…
Lúc hắn vừa mới đăng cơ, là đang tuổi thiếu niên. Vì bản thân nôn nóng tăng cường pháp lực, mỗi ngày hắn đều dậy rất sớm cố gắng luyện pháp thuật. Huyên Trữ lúc đó, tuy rất ham ngủ, nhưng vẫn mỗi ngày dậy sớm làm bạn với hắn, nhìn hắn tu luyện.
Rồi lần đó…
“Vương huynh, người thật tài giỏi nha, Vương huynh rốt cục có thể thành công thu phát hỏa tùy ý!” Đứng ở một bên nhìn hắn tu pháp – Huyên Trữ vung tay nói, cười đến phi thường sùng bái.
Hắn cảm thấy rất kiêu ngạo, dáng vẻ uy phong quay sang muội muội: “Huyên Trữ, ngươi nhìn nha, Vương huynh có thể khống chế hỏa diễm như thế này nè.”
Vừa nói, hắn đắc ý làm phép gia tăng uy lực lửa khói, ai ngờ, bi kịch bất ngờ ập đến, tâm hắn tràn ngập hư vinh, nên không khống chế được phép thuật, hỏa diễm bỗng mở rộng phạm vi, hướng thẳng tới Huyên Trữ.
Hắn muốn thu hồi, Huyên Trữ cũng muốn mau tránh ra, chỉ là, tất cả đã quá trễ, hỏa từ tay hắn cứ như vậy hướng chân Huyên Trữ thiêu, mang theo pháp lực rất mạnh, nhanh chóng xâm nhập xương cốt Huyên Trữ, tổn thương nàng.
Từ đó, Huyên Trữ liền mang tật nặng ở chân, để chữa khỏi hoàn toàn cho nàng, hắn đưa nàng đến vị cao nhân ẩn sĩ ở Thiên Sơn, lấy khí tiên Thiên Sơn tinh khiết để khôi phục lại chân cho nàng.
Chính là tại hắn, tuổi trẻ ngông cuồng, đã hại Huyên Trữ…
“Vương huynh, Vương huynh? Huynh đang suy nghĩ gì thế? Nghĩ đến ngẩn người như vậy.” Huyên Trữ kéo kéo ống tay áo Cô Ngự Hàn, có chút nghi hoặc, tại sao hắn đột nhiên trầm xuống, lại còn dừng bước?
Bỗng chốc hoàn hồn, Cô Ngự Hàn giấu vẻ áy náy trong ánh mắt đi, một lần nữa nở ra nụ cười: “Ta đang suy nghĩ Huyên Trữ thích ăn cái gì, để xem ta có quên hay không.”
“A, Vương huynh thật là xấu, dĩ nhiên quên người ta thích ăn nhất đùi gà!” Huyên Trữ làm bộ vung lên nắm tay muốn đánh hắn.
Cô Ngự Hàn ha ha cười một tiếng, sau đó quay đầu lại trêu nàng: “Bắt được ta liền cho muội ăn đùi gà.”
“Đứng lại, đừng chạy…” Huyên Trữ cười rất thoải mái đuổi theo.
…
Bối Bối ngồi ở trên bàn cơm, phải trông trái ngóng cũng không thấy bóng dáng Cô Ngự Hàn đâu, nàng xoa xoa bụng, nhịn không được thở vắn than dài: “Anh nhi, ta thật đói bụng a, cái tên vương cao cao tại thượng kia của ngươi đến lúc nào mới trở về a? Ta có thể ăn trước hay không?”
Nhìn đầy bàn cao lương mỹ vị, thơm nức mũi, làm nàng động lòng, gần như sắp chảy nước miếng.
Anh Nhi đi tới cạnh cửa dò xét: “Bối Bối tiểu thư, người chịu khó thêm một lát nữa, vương sẽ rất nhanh sẽ trở lại.”
“Phải không đó?” Bối Bối nhịn không được muốn thét chói tai, nàng nhụt chí úp mặt xuống bàn, than thở liên tục.
Nhìn bộ dạng đáng thương của Bối Bối, Anh Nhi che miệng cười khẽ: “Bối Bối tiểu thư, ngươi không phải mới vừa ăn xong một ít điểm tâm sao?”
“Điểm tâm là điểm tâm, không phải bữa ăn chính, ta hiện tại muốn ăn chính là bữa ăn chính! Đói chết ta, đói chết ta …” Bối Bối không còn sức lực hét, đành nói thầm.
Trong lúc nàng sắp nhịn không được, Cô Ngự Hàn không biết ở đâu chạy ào ào vào, Bối Bối ngẩng đầu lên ngay lập tức oán giận nói: “Cô Ngự Hàn, ngươi không phải là nam nhân a, sao lại chậm chạp giống đàn bà như vậy, hại ta…”
Ai ngờ, lời của nàng vẫn chưa nói xong, đã thấy tiếp sau Cô Ngự Hàn là Huyên Trữ công chúa!
Thấy cừu nhân, hai nữ nhân bất ngờ đồng thời trợn mắt nhìn đối phương, sau đó vươn tay chỉ vào nhau, ánh mắt tức giận nhìn Cô Ngự Hàn, tức tối thét lên cùng lúc: “Nàng (nàng) tại sao lại ở chỗ này!”
Hai người nghe được đối phương nói giống y như mình, đồng thời lườm nhau, sau đó dứt khoát không thèm nhìn vào mặt người kia.
Cô Ngự Hàn khó xử hết nhìn người này rồi nhìn người kia, không biết đáp như thế nào cho phải.
Làm sao bây giờ đây?
Trầm ngâm một thoáng, hắn bình tĩnh cười, đi tới bàn ăn ngồi xuống trước, cầm lấy đũa gắp đồ ăn, lại còn phát ra tiếng nhai ngon lành.
Huyên Trữ công chúa là người đầu tiên không chịu nổi: “Vương huynh, ta đang hỏi ngươi mà? Ngươi sao có thể ăn trước.”
Lành lạnh liếc mắt nhìn Huyên Trữ, Cô Ngự Hàn gắp một miếng thịt đưa vào miệng, tỏ ra rất thản nhiên trả lời: “Vấn đề này bản thân các ngươi tự biết đáp án a, nơi này là nhà của các ngươi, các ngươi không ở đây thì ở đâu?”
Hắn tỏ vẻ miễn cưỡng hỏi ngược lại, sau đó tiếp tục nhàn tản ăn cơm.