Xà Vương Tuyển Hậu

Chương 84: Q.2 - Chương 84: ĐÁNH CUỘC




Nhìn Anh nhi đi xa, Bối Bối xoay người quay mắt về phía Thương Tuyệt Lệ, cười với vẻ gian manh, khiêu khích nói: “Thương Tuyệt Lệ, thi đấu cầu mây với ta thì sao?”

Thấy ánh mắt hừng hực của Bối Bối, ý chí chiến đấu của Thương Tuyệt Lệ dễ dàng bị nàng gợi lên : “Đấu thì đấu.”

Thực ra… Hắn không biết chơi cầu mây, nhưng đường đường là một nam tử hán sao có thể dám không tiếp nhận ngay cả khiêu chiến của một nữ nhân.



Đứng ở nơi trống trải, Bối Bối lấy tay tung đẩy quả cầu mây, cười híp mắt ngẩng đầu lên nhìn Thương Tuyệt Lệ: “Chỉ thi đấu không thì không hứng thú lắm, chúng ta đặt cược đi, nếu như ta thắng, ngươi sẽ gọi ta là lão Đại, nếu như ta thua, ta sẽ làm cu li cho ngươi một ngày, mặc cho ngươi sai phái, thế nào?”

Anh nhi không đồng ý mà kinh hô: “Bối Bối tiểu thư, điều nầy sao có thể, làm sao ngươi có thể để cho Thương hộ vệ sai phái.”

“Tại sao không được, trên sòng bạc chẳng phân biệt tôn ti, người thắng làm vua. Thương Tuyệt Lệ, thế nào, có dám đón nhận khiêu chiến hay không, không chừng ngươi sợ bại bởi ta, bất quá, muốn ngươi gọi ta là lão Đại thật đúng là để cho ngươi rất mất mặt, nói như thế nào ngươi cũng là nhất phẩm ngự tiền hộ vệ. Nhưng nếu như ngươi thắng ta, có thể báo thù chuyện ta hạ thuốc xổ bêu xấu ngươi, đón nhận khiêu chiến không?”

Bối Bối nói đến chuyện thuốc xổ, nhịn không được che miệng cười trộm, ngay cả ánh mắt cũng ánh lên những tia sáng tinh nghịch.

Âm thầm cắn răng, Thương Tuyệt Lệ tức giận trơ mắt nhìn Bối Bối, nữ nhân này… Chỉ biết hung hăng càn quấy.

Nhớ ra mối thù hắn bị nàng hạ thuốc xổ, trong bụng hắn ôm đầy tức khí.

“Được, ta tiếp nhận khiêu chiến.”

Thấy rốt cục hắn cũng gật đầu, Bối Bối chuyển sang Anh nhi đang đứng một bên, dùng ánh mắt ngăn lại Anh nhi lại tiếp tục phản đối: “Anh nhi, ngươi tới tính toán cho chúng ta, thử xem ai đá được nhiều nhất.”

“Ta… Vâng” Anh nhi bất đắc dĩ đành đáp ứng.

“Tốt lắm, chúng ta bắt đầu đi, ba ván phân định, Thương Tuyệt Lệ, ngươi …trước hay ta …trước?” Bối Bối nhướng mày rất khí phách.

“Ưu tiên nữ tử.” Thương Tuyệt Lệ chuyển sang nghiêm chỉnh, mặt mày rất cẩn thận.

Bối Bối tung cầu mây trong tay lên : “Ta bắt đầu đây.”

Anh nhi rất nghiêm túc mà nhìn cầu mây ở chân Bối Bối lên xuống, nhỏ giọng mà đếm: “Một cái… A, rớt, Bối Bối tiểu thư cố gắng lên!Bốn cái… A, lại rớt, Bối Bối tiểu thư cố lên a…”

Một hồi cầu mây rơi xuống, động tác Bối Bối thật sự vụng về, mười lần rớt chín lần, làm cho Anh nhi kinh hồn bạt vía.

Rốt cục, đến phiên Thương Tuyệt Lệ, hắn cầm lấy cầu mây tung lên, sau đó học tư thế đã từng thấy qua mà làm.

“Một cái, hai cái… ba cái… bốn cái…” Anh nhi đổ mồ hôi lạnh mà đếm.



Hết ba hiệp, Bối Bối vụng về rõ như ban ngày, kết quả, thua cực kỳ khó coi.

“Bối Bối tiểu thư, ngươi… thua.” Anh nhi vẻ mặt cầu xin tuyên bố kết quả.

“Thua thì thua, sợ cái gì. Thương Tuyệt Lệ, ngươi nói đi, muốn ta làm chi?” Bối Bối rất dứt khoát mà đón nhận kết quả, thẳng thắn vô tư mà nhìn Thương Tuyệt Lệ.

Cái miệng quanh năm căng thẳng của Thương Tuyệt Lệ rốt cục lộ ra một nếp nhăn tự hào trên mặt thành một nụ cười, vận động xong thoải mái cùng với khoái cảm báo thù làm hắn trở nên không câu nệ nữa: “Tô Bối Bối, ngươi cũng có lúc thua bởi Thương mỗ ta ! Vậy phiền ngươi giúp ta lau rửa cả trong lẫn ngoài phủ đệ của ta một lần.

Khóe mắt nhăn lại, Bối Bối trợn mắt liếc nhìn hắn, nhưng không thoả hiệp không được: “Không thành vấn đề!”

Trăng lên cao, đêm khuya yên tĩnh.

Bối Bối tay cầm khăn lau đen thui, cố gắng lau chùi lan can ở nơi ở của Thương Tuyệt Lệ, búi tóc xinh đẹp đã bị lệch lạc, y phục cũng dơ bẩn hết.

Anh nhi nhắm mắt theo sát bên cạnh nàng, đau lòng mà nhìn tay Bối Bối lạnh đến mức ửng đỏ toàn bộ : “Bối Bối tiểu thư, để nô tỳ giúp ngươi đi.”

“Không được, nguyện đánh cuộc chịu thua, bản thân mình tự gánh trách nhiệm. Anh nhi, ngươi không cần dông dài nữa, ta sẽ nhanh chóng lau xong.” Bối Bối vừa thở dốc vừa nói.

Thương Tuyệt Lệ đứng ở bên kia hành lang, nhìn Bối Bối lao động không ngừng, cũng nghe thấy hết sạch mẩu đối thoại của các nàng.

Không tự giác, ánh mắt của hắn dần dần trở nên thân mật một chút, đáy mắt, có phần tán thưởng, Tô Bối Bối… thoạt nhìn giống nữ nhân xấu tính, đã làm cho hắn nhìn với cặp mắt khác xưa.



Kéo lê đôi chân mỏi rã rời gần chết trở lại cung, Bối Bối đưa tay che miệng ngáp: “Rốt cục cũng lau xong, mệt chết ta. Anh nhi, ta có thể không cần tắm rửa trực tiếp ngủ được không.”

“A? Không được a, người tiểu thư bẩn như vậy, không tắm rửa mà cứ đi ngủ sẽ nhiễm bệnh, tiểu thư yên tâm, chuyện tắm rửa cứ trực tiếp giao cho nô tỳ là được. Tiểu thư đến ôn tuyền phía sau phòng ngủ của vương, nô tỳ tắm rửa cho tiểu thư, xong lại đánh thức tiểu thư lên giường đi ngủ.” Anh nhi đỡ Bối Bối mệt đến mức xiêu vẹo đi về hướng ôn tuyền.

“Ừ ân.” Ý thức Bối Bối mơ hồ mà gật đầu, hiện tại nàng chỉ muốn nhắm mắt lại ngủ.

Sáng sớm hôm sau, tuyết đột nhiên ngừng rơi, thế giới xung quanh sáng óng ánh, thật tinh khiết.

Nhìn cảnh đẹp được khắc từ băng tuyết trước mắt, Bối Bối tinh thần sáng lạn chạy vội về phòng, lấy cầu mây ra lôi kéo Anh nhi hướng về phía hoa viên trống trải.

“Anh nhi, chúng ta vận động một chút đi.”

Anh nhi khóe miệng không khỏi nhăn lại một chút, nhìn cầu mây trong tay Bối Bối, nàng cẩn thận mà mở miệng: “Bối Bối tiểu thư, ngươi muốn đá cầu sao? Ngươi mới vì đá cầu mà…”

Lời còn chưa nói hết, Bối Bối cũng đã hăng hái bừng bừng đứng một bên chơi cầu mây, một cái, hai cái, ba cái… Cầu mây như dính chặt lấy chân nàng, chưa từng rơi xuống.

Anh nhi trợn to mắt: “Bối Bối tiểu thư, thì ra ngươi chơi cầu mây lợi hại như thế, nhưng mà… sao ngươi có thể bại bởi tay Thương hộ vệ ?”

“Bởi vì ta cố ý bại bởi tay hắn.” Bối Bối được chơi thoải mái, theo bản năng liền trực tiếp trả lời vấn đề của Anh nhi.

“A? Tại sao a? Bối Bối tiểu thư thua phải lau phòng, vừa mệt vừa thảm á.” Anh nhi không thể lý giải nổi.

Bối Bối dừng chân lại, đưa tay đón lấy quả cầu mây, quay đầu, ánh mắt tròn xoe nhìn Anh nhi, khoát khoát tay, cười rất thoải mái : “Thấy hắn gác đêm cho ta, ta liền hảo tâm hồi đáp cho hắn.”



Thương Tuyệt Lệ sớm đã cứng ngắc ở phía sau bụi hoa, nghe thấy rõ ràng đối thoại của các nàng, ánh mắt hắn nhìn Bối Bối có phần phức tạp, đắn đo hồi lâu, hắn chậm rãi đi ra ngoài.

“Thuộc hạ cảm tạ ân nghĩa của Bối Bối tiểu thư.” Hắn quỳ một gối xuống đất, trong ngực đột nhiên nóng bừng lên, một thứ tên gọi là trung thành bắt đầu tràn ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.