Xà Vương Tuyển Hậu

Chương 124: Q.2 - Chương 124: ĐÁNH LẬT ÚP BÀN!




Bối Bối vừa ăn cơm, vừa thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Tiểu Ngoan, nàng dù sao cũng cảm thấy rất áy náy, vì cái tên Cô Ngự Hàn kia luôn nhân lúc nàng không để ý mà hăm dọa Tiểu Ngoan, rõ ràng đâu cần uy hiếp Tiểu Ngoan, hiện tại….

Im lặng thở dài.

“Tiểu Bối Bối, sao tự nhiên ngươi lại thở dài? Có phải thấy chỗ nào không thoải mái?” Cô Ngự Hàn nhạy bén cảm nhận từng động tác nhỏ của nàng, con ngươi đen tràn ngập sự quan tâm.

Nhìn hắn như vậy, Bối Bối càng muốn thở dài, nếu như hắn không luôn luôn trong lúc vô ý để nàng cảm thấy hắn thật tốt, có lẽ nàng sẽ không phiền não đến vậy.

“Ta chỉ cần nghĩ đến ngươi là đã muốn thở dài, bây giờ cả người ngươi đang ngồi trước mặt, ta có thể không thở dài sao?” Bối Bối uể oải liếc nhìn hắn, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Cô Ngự Hàn nhất thời sững sờ, không nghĩ tới sẽ nhận được câu trả lời trắng trợn như thế.

Bên tai, hắn mơ hồ nghe thấy tiếng cười khẽ được đè thấp, con ngươi lạnh lùng quét sang, chỉ thấy khoé miệng Tiểu Ngoan đang hướng hắn mỉm cười châm chọc.

Cô Ngự Hàn hơi nheo mắt, bạc môi khẽ mấp máy, thì thầm vọng sang.

“Ngươi rốt cuộc là ai? Tiếp cận Bối Bối có mục đích gì?”

Tiểu Ngoan nhướng mày, bờ môi xinh đẹp cử động, thì thầm trả lời.

“Có bản lãnh sao không tự đi điều tra.”

Cách không, hai đạo tầm mắt giằng co, lửa đỏ bùng bùng thiêu đốt trong yên lặng.

Bối Bối cầm thìa cúi đầu ăn canh, hoàn toàn không biết trong lúc đó hai nam nhân đang tranh đấu gay gắt.

Cô Ngự Hàn âm thầm lật tay phải, chiếc đũa đặt ở ven bàn cạnh Bối Bối đột nhiên rơi xuống, Bối Bối giật mình hô nhẹ, khom người xuống nhặt lên…

Ngay lúc này, Cô Ngự Hàn nhanh chóng ngưng tụ pháp lực vào lòng bàn tay, tấn công Tiểu Ngoan.

Tiểu Ngoan chuyển cổ tay, huy động pháp lực, dễ dàng hoá giải công kích của Cô Ngự Hàn, sau đó xoay tay, dùng lực bắn chiếc đũa về phía mặt Cô Ngự Hàn.

Cô Ngự Hàn cũng đánh văng lên một chiếc đũa, cách không dùng lực điều chỉnh, hai chiếc đũa ở trên bàn giằng co, cánh tay hai nam nhân cũng thỉnh thoảng đánh chập vào nhau, con ngươi đôi lúc loé lên những tia sáng khác biệt, toàn bộ chén đĩa trên bàn lập tức bay lên, tấn công đối phương.

“Hô, rốt cục nhặt được, nhưng mà bẩn mất rồi.” Bối Bối từ dưới gầm bàn ngẩng lên, nhìn chiếc đũa cau mày, sau đó quay đầu gọi tiểu nhị.

“Tiểu nhị, phiền ngươi lấy cho ta một đôi đũa mới, cám ơn.”

Đúng vào lúc này, chiến trường của hai cái nam nhân chuyển từ trên bàn xuống bên dưới, hai đôi chân dài giằng co ẩu đả, không phân biệt được thắng thua.

“Đây, khách quan, đũa của ngươi.” Tiểu nhị nhanh chóng cầm đũa mới đưa cho Bối Bối.

Bối Bối nhìn lướt qua thức ăn trên mặt bàn – hình như không giảm đi chút nào, hơi nghi hoặc nhìn hai người bọn họ: “Sao các ngươi không ăn cơm?”

“Ăn đây. ” Hiếm khi hai nam nhân đồng thanh trả lời, trên mặt không hề có gì khác thường, nhưng chân dưới gầm bàn đang đấu túi bụi, bên trên lại duy trì vẻ mặt điềm nhiên, khiến Bối Bối không phát hiện ra chỗ khác thường.

Bối Bối hơi sững người, lấy làm lạ khi bọn họ đồng thanh trả lời, rồi lại không tìm ra chỗ nào quái dị.

Nàng đành bỏ qua, đang chuẩn bị bưng bát lên, bỗng phát hiện cái bàn hơi chấn động.

Nguyên lai, bọn họ quơ chân dưới gầm bàn, pháp lực đè nén đến mức cái bàn không chịu nổi mà rung lên bần bật.

“Có chuyện gì vậy, sao cái bàn lại…” Bối Bối kinh ngạc một chút, lập tức hiểu ra nguyên nhân, nàng trợn mắt liếc nhìn hai người bọn họ, sau đó nhanh chóng cúi đầu nhòm chân bàn.

Tuy nhiên, nàng vừa cúi được nửa người, cái bàn đột nghiên nứt toác ra, sập xuống, bát đĩa đồ ăn trên bàn trong phút chốc “Loảng xoảng” rơi xuống đất.

“Các ngươi…” Bối Bối mở to mắt nhìn đống hỗn đồn đầy đất, cuối cùng tầm nhìn dừng lại trên người Cô Ngự Hàn, ánh mắt vô cùng chỉ trích.

“Cô Ngự Hàn, ngươi… Ngươi đúng là cố tình gây sự, lại đi ăn hiếp Tiểu Ngoan, ngươi không phải là nam nhân.” Bối Bối đứng phắt dậy, tức giận đến gần như thở phì phì trợn mắt nhìn Cô Ngự Hàn chăm chú, rất khó chịu vì việc hắn động võ với Tiểu Ngoan.

Ông chủ khách điếm nghe tiếng vang vội chạy đến, nhìn thấy cái bàn bị đập nát, lập tức ngửa mặt lên trời hô to: “Ai nha, sao lại đập nát cái bàn của ta, các ngươi…Các ngươi đền tiền đi.”

Lúc này, Tiểu Ngoan khôi phục lại bộ dáng thơ ngây, hình như rất lúng túng, đứng yên không dám nói câu nào, mà Cô Ngự Hàn vẻ mặt lại cau có, căng chặt, Tiểu Bối Bối dĩ nhiên chỉ mắng mình hắn, còn nói hắn cố tình gây sự!

Mới vừa rồi hắn đã thử dò xét, tên Tiểu Ngoan này vô cùng đáng ngờ, pháp lực hoàn toàn không hề thua kém hắn…, võ công càng cao cường đến mức khiến hắn giật mình.

Bối Bối hằm hè liếc mắt trừng Cô Ngự Hàn, sau đó rất giận dữ móc bạc nhét vào tay ông chủ, nói với Tiểu Ngoan: “Tiểu Ngoan, chúng ta đi!”

Sau đó không thèm để ý đến Cô Ngự Hàn, nét mặt căm căm xoay người bỏ đi, Tiểu Ngoan vội vàng theo sau.

Gương mặt lạnh lùng của Cô Ngự Hàn càng thêm khó coi, nhìn chằm chằm bóng lưng của bọn họ mà nắm chặt nắm tay, trong lòng không nhịn được mà không ngừng thầm rủa.

Nữ nhân ngu ngốc, đần độn! Nếu Tiểu Ngoan tấn công nàng, nàng dẫu có mười cái mạng thì cũng không đủ, càng đáng giận chính là, tên..nam nhân kia pháp lực cao như thế, rốt cuộc hắn là ai ?

Đi trên phố, cơn bực tức của Bối Bối rất nhanh bị không khí náo nhiệt hoà tan một ít, nhưng vẫn không thèm liếc mắt nhìn Cô Ngự Hàn một cái.

Kìm nén cơn giận ngập trời đi sát theo nàng, hắn tức đến bất lực, nữ nhân này rắp tâm muốn chọc hắn mà, lại dám cố tình dựa vào Tiểu Ngoan gần như vậy.

Khuôn mặt búp bê xinh đẹp của Tiểu Ngoan vui vẻ dạt dào, hướng Bối Bối lôi đông kéo tây: “Tiểu Bối ca ca, ngươi nhìn bên kia cái …đó.. hoa văn, thật đẹp… Cái…vòng tròn tròn kia, Tiểu Ngoan muốn chơi.”

Bối Bối nghiêng mặt, nhìn bộ dáng phấn chấn bừng bừng của Tiểu Ngoan, nàng yêu thương cười cười: “Tốt, chúng ta đi chơi mấy cái vòng tròn tròn kia, Tiểu Ngoan phải cố chiến thắng ôm phần thưởng trở về nha.”

“Ông chủ, ta muốn mua mười cái vòng.” Bối Bối xoè tiền, mua vòng tròn cho Tiểu Ngoan, rồi mỉm cười khích lệ hắn.

“Cám ơn Tiểu Bối ca ca, Tiểu Bối ca ca, ngươi thích món đồ nào, Tiểu Ngoan ném cho ngươi.”

Không tin Tiểu Ngoan có thể ném trúng, Bối Bối liền tuỳ ý chỉ vào một cái vòng tay phỉ thuý ở gần hắn nhất: “Cái…kia đi, cố gắng lên!”

Hai người hoàn toàn không để ý tới Cô Ngự Hàn, coi hắn như trong suốt, cứ vui vẻ chơi đùa như vậy, khiến hắn tức đến ngột thở, sắc mặt xanh mét.

Nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng mỉm cười với Tiểu Ngoan, vẻ mặt dịu dàng đắc ý! Tiểu nữ nhân này, cố tình muốn hắn tức chết đây mà!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.