Khả Y thất thần nhìn phía chân trời xa xa, mấy ngày nay đều không có gặp Bối Bối, không biết nàng ta đang bận việc gì?
Nhìn bốn phía chung quanh, hoàng cung vẫn là rất đẹp, nhưng là rất lớn, rất lớn, lớn đến nàng thường thường có cảm giác lạc đường.
Bỗng nhiên, có một thanh âm vang lên gần ở bên tai giống như tiếng của một tên côn đồ:“ Cô nương xinh đẹp, làm thế nào lại ngồi một mình trong tuyết, coi chừng bị phong hàn nga.”
Khả Y dường như đứng lên ngay tức khắc, đồng thời sau đó ngẩng đầu lên tránh nhiệt khí của nam nhân không biết tên, nàng kinh hoảng nhìn nam tử trước mắt, nhìn hắn ăn mặc giống như quý công tử, nhưng mà...... Hắn làm sao có thể gần sát nàng như vậy gần.
“Hà cô nương, không cần kinh hoảng, ta là đường đệ* của Vương, gọi là Quan Hoa tiểu hầu gia, cha ta là Trấn Nam hầu gia, đường huynh coi trọng cho bảo vệ biên giới phía nam Xích Diễm quốc, nhà có phong thổ**, tước vị truyền từ đời này sang đời khác......”
Hắn còn chưa giới thiệu xong, Huyên Trữ công chúa liền từ phía sau hắn vòng ra:“Quan Hoa đường huynh, ngươi nói xong chưa, nói ít một chút có được không, nói cho ngươi nghe, tước vị không phải truyền lại, cần phải nhờ vào bản lĩnh, theo như Vương huynh nói ngươi chưa có bản lĩnh nên còn chưa tứ phong*** cho ngươi.”
“...... Đường muội.” Quan Hoa bị mất mặt, không nhịn được cắn răng kêu, lại không biết làm thế nào, chỉ có thể giả bộ rất có khí thế nhìn Khả Y, chứng minh thực lực của mình.
Huyên Trữ công chúa vẫy vẫy tay, không kiên nhẫn liếc mắt qua lại giữa Khả Y và Quan Hoa:“Được rồi được rồi, Hà Khả Y, ta giới thiệu cho ngươi biết, vị này là đường huynh của ta Quan Hoa tiểu hầu gia, ngươi về sau nhìn thấy hắn đã gọi là tiểu hầu gia. Đường huynh, nàng là Hà Khả Y, như vậy các ngươi làm quen nhau đi.”
“Hạnh ngộ, hạnh ngộ.” Quan Hoa vẻ mặt tươi cười, giương cao mày, ánh mắt phát sáng lên nhìn chằm chằm mặt của Khả Y.
Khả Y bị hắn nhìn chằm chằm cả người không được tự nhiên, nàng rất muốn muốn chạy trốn đi, lại ngại Huyên Trữ công chúa chỉ có thể buộc mình đứng yên tại chỗ, buộc phải lộ ra nụ cười lịch sự, hạ thấp người hành lễ:“Khả Y xin chào tiểu hầu gia.”
“Mỹ nhân không cần đa lễ, không cần đa lễ.” Quan Hoa không chút nghĩ ngợi liền đưa tay muốn nâng Khả Y dậy.
Mày của Khả Y lập tức nhíu lại, rất nhanh từng bước lui ra phía sau, tránh đi sự nâng đỡ của Quan Hoa tiểu hầu gia, đáy lòng bắt đầu nảy sinh ý bài xích, tiểu hầu gia rất vô lễ này, ngay từ đầu dựa vào nàng gần sát như vậy, hiện tại lại động tay động chân, ý định khinh bạc nàng.
“Hà Khả Y, ngươi tránh là tránh cái gì, đường huynh của ta có lòng tốt nâng ngươi là vinh hạnh của ngươi, đừng tưởng rằng thân thiết với Tô Bối Bối thì thân phận rất cao, bất kể nói như thế nào ngươi cũng chỉ có thể tính là thực khách mà thôi, ngươi phải tuân thủ tốt lễ tiết cho bản công chúa.” Huyên Trữ công chúa cố tình làm cho Khả Y bị bẽ mặt.
Một lời nói đã ám chỉ rõ rằng nàng không biết phân biệt tốt xấu, làm cho Khả Y sắc mặt lúc xanh lúc trắng, nàng cắn môi, hạ thấp mắt gật đầu, dịu hiền trả lời:“Khả Y sẽ cẩn thận nghe theo lời giáo huấn của công chúa.”
“Được rồi, các ngươi làm quen cũng đã làm quen, ngươi có thể đi rồi.” Huyên Trữ công chúa bĩu môi.
“Vâng.” Khả Y như trút được gánh nặng chạy nhanh rời đi.
Quan Hoa tiểu hầu gia muốn đuổi theo, lại bị Huyên Trữ công chúa nhanh kéo lại:“Đừng đuổi theo, ngươi không thấy đến bộ dáng khúm núm, sắc mặt tái nhợt của nàng ta sao, giống như ta khi dễ nàng ta dữ lắm, nhìn thực phiền.”
Ngươi vốn là khi dễ người ta.
Trong lòng Quan Hoa nói một câu, cũng không dám trước mặt Huyên Trữ công chúa nói thẳng ra, lại không phải không muốn sống nữa, vạn nhất đắc tội công chúa đại giá, hắn có thể ăn không xong đâu.
Ngẩng đầu nhìn hướng mỹ nhân rời đi, cũng không sao, về sau vẫn có thể gặp mặt!
......
Ban đêm, không khí dày đặc làm cho người ta cảm thấy nó thẩm thấu trong hơi thở, Bối Bối ở trong phòng ngủ qua lại đi lại, thỉnh thoảng nhìn phía cửa.
Đêm nay Cô Ngự Hàn lại không trở lại sao? Hắn thật sự tức giận, trước kia bất kể bọn họ tranh cãi với nhau như thế nào, hắn đều trở về ngủ cùng nàng, nhưng mà, lần này hắn mấy ngày không trở về tẩm cung.
Chán nản ngồi vào trên ghế quý phi, nàng ủ rũ cúi đầu.
Rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?
Có lẽ, nàng có thể gọi cung nữ đi tìm hắn, đúng rồi, nàng như thế nào lại không nghĩ đến điều này, nàng ra không được, cung nữ có thể đi ra ngoài a.
Nhưng mà...... Nếu tìm hắn hồi tẩm cung, nàng nên đối mặt hắn như thế nào?
Trước hết phải tìm hắn trở về rồi nói sau, có lẽ...... bọn họ có thể hảo hảo thương lượng về chuyện hôn sự.
Sau khi cố gắng thuyết phục chính mình, nàng vội vàng đứng lên liền đi ra bên ngoài, lúc đi đến cửa, bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh, nàng tránh không kịp đâm sầm vào.
“Aiz......” Nàng kinh hô một tiếng, toàn bộ thân mình khống chế không được ngã về phía sau.
Một cánh tay ấm áp vòng qua ôm lấy thắt lưng của nàng, tiện tay kéo nàng trở về, rơi vào trong một lòng ngực ấm áp.
Hương vị quen thuộc, độ ấm quen thuộc, tiếng tim đập...... quen thuộc, là Cô Ngự Hàn!
Nàng đang ở trong lòng hắn, không ngẩng đầu, im lặng, hốc mắt của nàng nhịn không được đỏ lên.
Đã lâu đã lâu, nàng không có cảm giác được hơi ấm của hắn, ngày hôm đó, hắn lạnh như băng tựa như cái gai, vẫn còn ở trong lòng nàng.
Cô Ngự Hàn cũng im lặng hạ thấp tầm mắt nhìn đầu của nàng, nhìn không thấy được mặt của nàng.
Mấy ngày này hắn cố ý lạnh nhạt với nàng, muốn làm cho nàng tinh tế cảm thụ cảm giác không có hắn ở bên cạnh, xem nàng có thể chịu đựng được hay không? Nàng nghĩ thông suốt chưa?
Lặng im, cứ như vậy vẫn liên tục, nàng không ngẩng đầu, hắn cũng không nói lời nào.
Đợi hồi lâu, cũng không thấy nàng có động tác gì, Cô Ngự Hàn cảm giác lòng hơi co rút đau đớn, nữ nhân chết tiệt, chẳng lẽ nàng vốn không có cái gì để nói với hắn sao?
Nét tuấn mỹ của hắn thắt chặt, mắt phượng trầm xuống một chút, khóe môi căng cứng:“Bối Bối, ngẩng đầu nhìn ta.”
Nghe hắn gọi mình giọng căng thẳng lại có chút xa lạ như vậy, lòng Bối Bối giống như bị đâm một nhát, cái đau này, không rõ ràng, lại bén nhọn làm cho hô hấp của nàng hổn hển một chút.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt lạnh, kiên định nhìn lại hắn, bả vai của nàng rụt một chút, lòng, càng đau.
Mạnh mẽ áp chế đau đớn trong lòng, nàng miễn cưỡng lộ ra nụ cười đối với hắn, ra vẻ thoải mái:“Cô Ngự Hàn, chàng đã trở lại a.”
Hắn không trả lời nàng, con ngươi đen trở nên càng thêm sâu thẳm, sâu đến nàng cơ hồ nhìn không thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt hắn, càng thêm nhìn không thấu hắn đang suy nghĩ cái gì.
“Nàng suy nghĩ kĩ rồi, có đồng ý lấy ta không ?” Hắn rốt cục mở miệng, chính là một câu như vậy, trực tiếp, cường thế, cơ hồ không phải ngữ khí của câu hỏi.
Ánh mắt của nàng sáng lên một chút, tầm mắt nhìn xung quanh, bất định, cắn môi, không đáp.
Cô Ngự Hàn hít sâu một hơi, lãnh đạm buông nàng ra, đi thẳng vào, cũng không thèm liếc nhìn nàng.
___
Đường đệ*: em họ
Phong thổ**: thái ấp, đất phong
Tứ phong***: ban chức