Xà Vương Tuyển Hậu

Chương 130: Q.2 - Chương 130: GẶP PHẢI BIẾN THÁI !




Trong một hiệu thuốc, đại phu đang giúp Tiểu Ngoan thoa thuốc làm tan vết ứ đọng trên mặt, Bối Bối đứng bên cạnh căng thẳng quan sát.

“Tiểu Ngoan, ngươi kiên nhẫn một chút.” Nàng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của hắn có vài vết ứ xanh, trong lòng thấy vô cùng khó chịu, khuôn mặt xinh đẹp như vậy lại để tên đầu heo độc ác kia đánh bị thương !

“Tiểu Bối ca ca, ta không sao.” Cho dù đã đau đến mức không nhịn được âm thầm hút một ngụm khí, hắn vẫn miễn cưỡng mỉm cười với nàng, nụ cười tác động lên khuôn mặt đang bị thương, lại khiến hắn hít một hơi.

Nhìn cử chỉ thân thiết của hắn, Bối Bối vừa tức lại vừa cảm động, nhưng cảm thấy có chút khó hiểu: “Tiểu Ngoan, ngươi rõ ràng có thể đánh ngã tên con Huyện thái gia kia, nhưng tại sao ngươi không đánh trả?”

Tiểu Ngoan ngây thơ đưa mắt nhìn nàng, vừa nghiêm túc vừa ngây ngô nói: “Bởi vì đánh nhau sẽ bị quan phủ bắt, Tiểu Ngoan sợ bị đưa đi, Tiểu Bối ca ca trở về không tìm được Tiểu Ngoan, Tiểu Ngoan muốn đợi Tiểu Bối ca ca trở về.”

Trong lòng hơi thắt lại, Bối Bối áy náy đến muốn bật khóc, nàng âm thầm hít một hơi, nhịn xuống không cho hốc mắt đỏ lên.

“Sau này không được ngốc như vậy, nếu như lại gặp tình huống như thế phải lập tức bỏ chạy, như vậy sẽ không cần đánh nhau cũng không bị đánh, quan phủ cũng không có lý do bắt ngươi biết chưa?”

“Nhưng mà Tiểu Ngoan muốn chờ Tiểu Bối ca ca.” Tiểu Ngoan cúi đầu nói, trong câu chữ chứa đựng sự kiên trì của hắn.

Trong lúc Bối Bối định tiếp lời, đại phu đã xoa xong thuốc, thở dài nói: “Người các ngươi chọc tới chính là nhi tử của Huyện thái gia, có chạy cũng vô ích, ở đây tất cả đều phải nghe theo Huyện thái gia, trừ khi các người không muốn sống ở chỗ này.”

Thấy sắc mặt đại phu nặng nề, Bối Bối không nhịn được hỏi: “Huyện thái gia ở đây là người như thế nào?”

Lắc đầu, đại phu thu dọn ấm sắc thuốc, tiếng nói tỏ vẻ bất lực: “Có thể dùng từ ‘ác bá cường hào’ để hình dung, các ngươi thanh toán bạc rồi mau đi đi, để cho quan binh tìm được sẽ rất thảm.”

“Cái gì? Ngươi nói…tên Huyện thái gia kia có thể phái binh đến bắt chúng ta?” Bối Bối kinh ngạc thốt lên.

Đại phu bất đắc dĩ lắc đầu, tốt bụng nhắc nhở: “Mau đi nhanh đi, đừng hỏi nhiều như vậy, các ngươi chọc tới bảo bối nhi tử của Huyện thái gia, nếu không đi sẽ chỉ còn con đường chết.”

“Là hắn sai trước, ta không tin bọn họ có thể làm gì ta, chẳng lẽ thiên hạ này không còn vương pháp nữa.” Bối Bối vô cùng tức giận, nhìn bộ dáng ủ rũ của đại phu khi nói về Huyện thái gia, nàng mơ hồ có thể đoán được quan phụ mẫu vùng này bình thường bóc lột dân chúng đến thế nào.

“Trời cao hoàng đế xa mà.” Đại phu một lần nữa gật gù, hình như có chút tê dại với hai từ… Vương pháp.

Đột nhiên, ngoài cửa vang lên một hồi tiếng ồn, không chờ mọi người kịp phản ứng, một nhóm quan binh đã chen chúc xông vào, trên tay cầm theo gươm đao sáng loáng bao vây lấy bọn họ.

Bối Bối nhìn thanh đại đao lắc lắc trước mặt mình, thấy tên công tử quần áo lụa từ từ bước ra khỏi đám quan binh, nàng nắm chặt tay ngọc, khuôn mặt căng thẳng, đứng chắn trước mặt Tiểu Ngoan.

“Hừ, lại để ta tìm được các ngươi ! Dám động đến bản thiếu gia ta, đúng là muốn chết!”

Sau đó, tên công tử quần áo lụa đưa tay túm chặt cổ áo đại phu: “Ngươi dám chữa bệnh cho bọn họ, chán sống rồi phải không?”

“Xin đại gia tha mạng, tiểu nhân… Tiểu nhân không biết bọn họ là ngươi đại gia muốn tìm.” Đại phu sợ hãi đến run bần bật, ngay cả thanh âm cũng lắp bắp.

Tiểu Ngoan có chút căng thẳng nắm chặt ống tay áo Bối Bối: “Tiểu Bối ca ca, chúng ta phải làm gì bây giờ?”

Bối Bối mặt mày giận dữ: “Oan có đầu nợ có chủ, ngươi mau thả đại phu ra!”

Nàng xúc động muốn tiến lên cứu đại phu, nhưng lại bị thanh đao của đám quan binh đẩy lùi lại.

“Chết đến nơi rồi còn muốn cứu người khác sao? Ha ha… buồn cười chết người, người đâu, bắt bọn họ lại cho ta, ta muốn dẫn về để từ từ… Đùa chết bọn họ!” Tên công tử quần áo lụa ánh mắt loé ra tia sáng nham hiểm khát máu, hình như hắn đang rất phấn khởi.

Nhìn ánh mắt của hắn, Bối Bối không nhịn được nổi da gà, người này… nhìn qua có điểm biến thái.

Quan binh từ từ khép chặt vòng vây, Tiểu Ngoan kéo tay Bối Bối: “Tiểu Bối ca ca đừng sợ, Tiểu Ngoan mang ngươi bay ra ngoài.”

Vừa nói, hắn vừa định làm phép, tên công tử quần áo lụa như sớm đoán được bọn họ biết võ công, tìm kiếm khắp nơi sao có thể để bọn họ chạy trốn.

Vừa mới bay được nửa đường, trên nóc nhà đột nhiên xuất hiện cung thủ, mũi tên nhọn hoắt như mưa rào hướng về phía họ, uy hiếp như sắp bắn ra.

“Tiểu Ngoan…” Bối Bối có chút kinh hãi kêu lên.

Tiếng kêu của nàng vừa dứt, một đám tên đã bay về phía họ, mũi tên sắc bén bay đến như mưa, Bối Bối chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nhìn những mũi tên loè loè ánh sáng bạc như sắp bắn thẳng vào mình, nàng không nhịn được thét lên chói tai.

“A…”

Tiểu Ngoan tay không ngừng tạo ra gió lốc, phất đi những mũi tên bay về phía họ…

Đột nhiên, Bối Bối nghe thấy từ mặt đất truyền lên một tiếng kêu thảm thiết, nàng mở mắt nhìn xuống, đôi mắt hạnh trợn trừng.

Chỉ thấy đại phu bị chém một đao, cả người đầy máu nằm gục trên mặt đất, mà tên biến thái kia lại đang ngồi trên ghế, tàn độc nhìn nàng, đáy mắt viết: nếu như bọn họ không nghe lời, hắn sẽ từ từ lăng trì đại phu cho đến chết.

“Ngươi … tên biến thái này!” Bối Bối tức giận đến cả người run lên.

“Tiểu Ngoan, chúng ta mau quay lại.” Cắn răng, nàng kéo quần áo của Tiểu Ngoan, giục hắn mau dừng lại.



Bị buộc quay lại, Bối Bối và Tiểu Ngoan lập tức bị quan binh kề đao vào cổ, lưỡi đao lạnh như băng tì lên cổ, từng đợt khí lạnh xâm nhập vào da thịt nàng, khiến nàng âm thầm cảm thấy sợ hãi một chút.

Tuy vậy, nàng vẫn cố gắng duy trì bộ dáng bình tĩnh, còn tức giận nhìn tên công tử quần áo lụa.

Công tử quần áo lụa thong dong đứng lên, đi tới trước mặt nàng, bốn mắt nhìn nhau: “Ai nha, rất giận sao? ha ha … Bổn thiếu gia rất thích đối thủ ngang ngạnh như ngươi, không ngang ngạnh thì sẽ không vui nha.”

“Ngươi có bệnh!” Bối Bối rít qua kẽ răng, nếu như ở thế giới của nàng, người này nhất định sẽ bị kết luận là mắc bệnh tâm thần !

“Ngươi dám nói ta có bệnh? Ngươi… Dẫn bọn hắn về!” Tên công tử quần áo lụa hình như vô cùng mẫn cảm với từ… “Có bệnh”, khuôn mặt lập tức vặn vẹo rất dữ tợn.

Tiểu Ngoan lo lắng gọi Bối Bối một tiếng: “Tiểu Bối ca ca…”

Ánh mắt của hắn lóe ra sát khí, muốn giãy dụa, nhưng lại bị Bối Bối ngăn cản.

“Tiểu Ngoan, không nên cử động.”

Lúc này không thể ra tay, nàng vô cùng chắc chắn rằng nếu bọn họ động thủ, cho dù chạy thoát, như vậy những người ở y quán này sẽ gặp tai hoạ, nàng muốn tìm cách khác.

“Hừ, đi!” Tên công tử quần áo lụa tựa như biết sự lo lắng của Bối Bối, hắn cố ý đá đại phu đang nằm hấp hối trên mặt đất thêm một cái, mới hết giận đắc ý liếc mắt nhìn Bối Bối, sau đó ngẩng cao đầu dẫn người rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.