Xà Vương Tuyển Hậu

Chương 139: Q.2 - Chương 139: GIẾT CHẾT HẮN




Cô Ngự Hàn dùng tay áo nhẹ nhàng lau vết máu trên mặt nàng, đó là máu của hắn, nhiễm tại trên mặt của nàng lại làm cho hắn nhìn rất chướng mắt, mặt của nàng vốn nên trắng trắng nộn nộn, phấn phấn mềm mềm.

Tay áo màu trắng như tuyết lập tức bị điểm dính vào loang lổ màu đỏ tươi, Bối Bối nhìn hắn, cắn môi, hốc mắt nhịn không được lại lần nữa ngập lệ, trong ánh mắt ngập nước nhiễm thượng sự đau lòng nồng đậm: “Cô Ngự Hàn, ngươi tuyệt đối không thể chết trước ta.”

Cổ tay búng nhẹ cái mũi của nàng, hắn trừng mắt nhìn nàng tức giận, bạc môi thoáng tái nhợt nhưng lại cười híp mắt, giả vờ không đứng đắn: “Cái gì chết với không chết, chỉ toàn nói chuyện không tốt, đáng lẽ, ngươi phải nói, ân: hừ, Cô Ngự Hàn, ngươi tuyệt đối không thể bỏ ta lại… chạy trốn trước! Nói mau, nếu không ta liền chạy trước bỏ lại ngươi.”

Bối Bối tức đến bạnh quai hàm, đưa tay ngắt thắt lưng của hắn: “Đã đến lúc nào rồi, ngươi còn có tâm tình đùa giỡn.”

“Ôi, đau quá đau quá đau quá, nhẹ chút nhẹ chút, ngươi muốn mưu sát chồng a.” Cô Ngự Hàn kêu lên thật sự khoa trương, khiến sắc mặt Hắc Khi Dạ ở cách đó không xa tức thì tối sầm xuống.

Lạnh lùng cười một tiếng, Hắc Khi Dạ châm chọc: “Xem ra các ngươi còn rất phong lưu khoái hoạt a!”

“Phong đệ, ngươi không phải là không nỡ giết Tô Bối Bối sao, nếu như đúng vậy, ngươi liền phải có trách nhiệm bắt giữ lấy nàng, nếu không… Đại ca cũng khó kiềm được liệu có thể trong lúc giết Cô Ngự Hàn đồng thời cũng mang nàng giết luôn hay không!” Hắc Khi Dạ đưa mắt liếc nhìn đệ đệ của mình đang lúc thất hồn lạc phách, nhíu nhíu mày.

“Đại ca không được làm nàng bị thương.” Hắc Khi Phong vừa nghe đến Bối Bối sẽ bị giết chết, cả người liền hoảng lên.

Hắn quay đầu nhìn phía Bối Bối, ánh mắt xẹt qua Cô Ngự Hàn, ánh mắt mị mị, hắn chỉ cần Tiểu Bối an toàn là tốt rồi, những người khác… hắn mặc kệ.

“Vậy ngươi còn chờ cái gì!” Hắc Khi Dạ vừa nói xong, liền phi thân tới gần hai người Cô Ngự Hàn, giương tay vung lên, chưởng phong sắc bén bổ về phía Cô Ngự Hàn.

Mắt phượng của Cô Ngự Hàn nhíu lại, đem Bối Bối đẩy về phía Thương Tuyệt Lệ bên kia, quay người đỡ chưởng phong: “Hắc Khi Dạ, để cho ngươi nếm thử lợi hại Hỏa diễm cầu của Bổn vương.”

Nói xong, thân thể Cô Ngự Hàn phút chốc phát ra hồng quang mãnh liệt, một con cự xà màu đỏ cả người lửa cháy bừng bừng xoay tròn đánh về phía Hắc Khi Dạ.

Mặt Hắc Khi Dạ liền biến sắc, tốc độ hỏa cầu cực nhanh khiến hắn trốn tránh hết sức vất vả.

Thấy Hắc Khi Dạ có nguy hiểm, Hắc Khi Phong trong lòng quýnh lên, không chút nghĩ ngợi liền nhún người bay lên, xuất toàn lực đối phó với cự xà xích hồng sắc, hắn rống lên một tiếng, cả người tức thì kích phát ra vầng sáng màu vàng, trong chớp mắt, một con cự xà màu vàng liền cùng con cự xà màu đỏ tranh đấu kịch liệt.

Ánh mắt trắng dã của Hắc Khi Dạ chợt lóe, cũng hóa thân thành cự xà, thừa dịp hỗn loạn này hành động lén lút, duỗi cái đuôi dài đảo qua, liền đem Bối Bối cuốn lên.

Thương Tuyệt Lệ thất kinh, vội vàng thi triển pháp lực đi cứu lại, cũng đã không còn kịp, Bối Bối đã bị lại biến thành hình nhân bị cuốn chặt để cho Hắc Khi Dạ chế trụ yết hầu.

“Hắc Khi Dạ, buông…Bối Bối tiểu thư ra!” Thương Tuyệt Lệ vừa giận vừa cuống, hắn mới vừa rồi thật sự là sơ sót, cho là Bối Bối tiểu thư ở bên người sẽ không có việc gì, toàn bộ tâm trí chỉ để ý Vương cùng tên huynh đệ của Hắc Khi Dạ đánh nhau, cũng không nghĩ tới Hắc Khi Dạ lại đột nhiên biến thân mà tập kích Bối Bối tiểu thư.

Bối Bối bị Hắc Khi Dạ nắm giữ yết hầu, cơ hồ thở không nổi, mặt nàng đỏ lên rồi biến thành màu xanh, không ngừng mà khụ trứ: “Khụ khụ khụ… Ngươi… Hèn hạ tiểu nhân…”

“Tô Bối Bối, hắc tinh ngọc bội ở nơi nào, không nói… ta sẽ giết ngươi!” Hắc Khi Dạ lời nói lạnh nhạt uy hiếp nàng, kình lực trên tay càng mạnh thêm một chút.

Bối Bối cố gắng tạo ra ánh mắt nhìn thẳng Hắc Khi Dạ, mặc dù trong lòng đối với cái chết cảm thấy rất hoảng sợ, nhưng trên mặt cũng vẫn cường ngạnh hất lên không hề sợ hãi: “Ta không biết!”

“Ngươi…” Ánh mắt của Hắc Khi Dạ nheo lại, sát ý từ từ ngưng tụ, bàn tay hắn nắm yết hầu của nàng dần dần phát huy ra hắc vụ hơi mỏng, ánh mắt càng lúc càng trở nên hắc ám.

“Khụ khụ khụ…” Bối Bối cảm giác yết hầu bắt đầu thít chặt lại cơ hồ khiến nàng tắt thở, ánh mắt nàng trợn trắng lên, đã có dấu hiệu sắp lâm vào tử vong.

Thương Tuyệt Lệ muốn tới gần nhưng lại vô phương, chỉ có thể đằng đằng sát khí đứng trợn mắt nhìn Hắc Khi Dạ: “Hắc Khi Dạ, ngươi tính toán làm anh hùng hảo hán cái gì, dĩ nhiên lại đi động thủ với một nữ tử trói gà không chặt!”

“Ta Hắc Khi Dạ luôn luôn làm việc chỉ cần kết quả, quá trình thế nào đối với ta mà nói một điểm cũng không quan trọng!” Hắc Khi Dạ vung lên một tia cười lạnh âm hiểm.

Trên chiến trường, Cô Ngự Hàn đã giận đến mức hỏa diễm trên người càng lúc càng cháy rực, ánh mắt lung linh của đại xà toàn bộ biến thành màu đỏ bừng, hắn một bên cùng Hắc Khi Phong dây dưa đánh nhau, một bên giận dữ rống: “Hắc Khi Dạ, ngươi dám động đến tiểu Bối Bối của ta, ta nhất định sẽ giết sạch cả Hắc Phong quốc của các ngươi một mảnh giáp cũng không còn!”

“Đại ca, mau thả Tiểu Bối ra, ngươi sẽ siết chết nàng mất” Hắc Khi Phong lo lắng không thôi, đối với sát chiêu trong lúc phẫn nộ trở lên càng lúc càng sắc bén của Cô Ngự Hàn lại không dám khinh thị, trong khoảng thời gian ngắn rất khó thoát khỏi.

Hắc Khi Dạ giương mắt, tầm mắt tại nhìn hai con cự xà đang đánh nhau tà dị xẹt qua một tia ác ý, sau đó gắt gao nhìn Hắc Khi Phong: “Phong đệ, muốn đại ca thả Tô Bối Bối cũng có thể, trừ phi ngươi hiện tại liền đem Cô Ngự Hàn giết nhanh đi, dù sao giữ lại hắn không chỉ trở ngại cho ta mà còn trở ngại cho cả ngươi, giết hắn, ta để lại Tô Bối Bối, nếu không… ta liền trước hết giết Tô Bối Bối, sau đó … đi giết Cô Ngự Hàn.

Kỳ thật, hắn cũng có thể dùng Tô Bối Bối tới uy hiếp Cô Ngự Hàn tự mình hại mình, nhưng là… hắn rất muốn nhìn Phong đệ có thể so với Cô Ngự Hàn tới trình độ nào, đối với trận chiến của các cao thủ, hắn cảm thấy rất hứng thú.

Hắc Khi Phong nghe được lời nói của đại ca, vội vã nhìn Bối Bối liếc mắt, thấy sắc mặt nàng đã tái xanh, đôi mắt cũng dần dần mất đi tiêu điểm, đương nhiên đã lâm vào trạng thái vô ý thức, hắn cắn răng đáp ứng.

“Đại ca, ta sẽ giết hắn!”

Nói xong, đôi mắt đen ôn nhuận của hắn chợt nhiễm sát khí, ánh mắt cương quyết bắn về phía Cô Ngự Hàn, hắn ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, bắt đầu xuất ra toàn lực đối phó với Cô Ngự Hàn.

Dưới sự công kích đằng đằng sát khí của Hắc Khi Phong, Cô Ngự Hàn mặc dù vẫn có thể chiến đấu như trước, nhưng cũng dần dần cảm thấy lực bất tòng tâm, chỗ đã bị Hắc Khi Dạ đả thương trên cơ thể hắn càng lúc càng dấy lên đau đớn, khiến hỏa diễm cháy rực trên người hắn dần dần trở nên nhạt dần.

Thương Tuyệt Lệ thấy thế, nhún người bay lên cùng Cô Ngự Hàn kề vai chiến đấu: “Vương! Thuộc hạ tới đối phó với hắn, ngài đi cứu Bối Bối tiểu thư.”

“Tuyệt Lệ, lui ra, ngươi không phải đối thủ của Hắc Khi Phong.” Cô Ngự Hàn trong một giây ngưng chiến thở hổn hển ra lệnh, pháp lực cao cường của Hắc Khi Phong không phải Tuyệt Lệ có thể ngăn cản được, vô ý một chút Tuyệt Lệ liền có khả năng bị đánh tới hồi phi yên diệt (tan cả hồn phách).

“Rống rống rống…” Hắc Khi Phong dĩ nhiên lâm vào trong ý nghĩ phải giết, trong lòng chỉ có một suy nghĩ nhanh lên một chút giết chết Cô Ngự Hàn, để cho đại ca thả Tiểu Bối, bởi vậy chiêu thức nào cũng là muốn đoạt mệnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.