Không biết đã qua bao lâu, chỉ biết là loại cảm giác này có duy trì đến tận cùng cũng không muốn dừng lại.
Đến cuối cùng hắn cũng buông nàng ra, thân thể nàng không khống chế được trở nên mềm nhũn.
Cánh tay cường tráng của Hắc Khi Phong thoáng thi lực, liền ôm nàng vững vàng, để nàng tựa vào ngực hắn.
“Huyên nhi, nàng có sao không?”
Không hiểu vì sao nàng ngay cả đứng cũng không vững, hắn có chút lo lắng.
Huyên Trữ lặng một hồi lâu mới hoàn hồn.
Mặt nàng hồng hồng cọ xát lồng ngực hắn, nũng nịu oán giận: “Chàng hút sạch hết không khí của người ta.”
“A? Có… Có sao?”
Mặt hắn lập tức ửng đỏ.
Huyên Trữ bật cười, ngẩng đầu, mắt ngọc mày ngài chớp mắt chế nhạo nói: “Có phải ta nói gì chàng cũng tin không?”
“Ta đương nhiên tin nàng, cũng chỉ muốn tin nàng.”
Nói ra lời hàm chứa tình cảm trong đó, khuôn mặt tuấn tú của hắn đã có thể hình dung như Quan Công.
Huyên Trữ đưa tay vuốt mặt hắn, nhướng mày cười tủm tỉm: “Chàng sao có thể dễ dàng đỏ mặt vậy, còn thẹn thùng hơn cả nữ tử ha ha…”
Tiếp theo, sắc mặt nàng nghiêm lại, rất nghiêm túc nhìn hắn: “Chàng phải nhớ chàng nói qua những gì nha, chỉ tin tưởng ta.”
“Được, ta sẽ nhớ.” Hắn nhẹ nhàng ôn nhu trả lời.
Hai tay nàng từ thắt lưng hắn chuyển đến trên cổ, kiễng chân hôn bạc môi hắn một cái: “Được rồi, ta cũng tin chàng sẽ nhớ.”
Vuốt ve lồng ngực dày rộng săn chắc, nàng thì thào mang theo chút ước ao: “Thật hy vọng chúng ta vĩnh viễn cũng ở đây.”
Tiếng nói của nàng rất mơ hồ, vì thế hắn nghe không được rõ lắm.
“Huyên nhi, nàng vừa mới nói cái gì?”
Người trong lồng ngực thoáng cứng đờ, sau đó chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn.
Huyên Trữ mấp máy môi, đôi mắt mang theo tia đấu tranh, nhìn hắn hồi lâu, nàng cẩn thận mở miệng: “Hắc Khi Phong…”
“Gọi ta là Phong.” Hắn ôn nhu cắt ngang nàng.
Nàng hiểu ý cười với hắn, nũng nịu gọi: “Phong…”
“Ừm? Có chuyện gì?” Hắn cười mỉm hỏi.
Nàng càng ôm chặt hắn, do dự nói: “Phong, bằng không chúng ta ở trong này ẩn cư được không, chúng ta đừng trở về.”
Nghe vậy, hắn nhất thời không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể im lặng nhìn nàng, tinh tế đánh giá sự ưu tư không tài nào giấu được trong đáy mắt nàng.
Nàng tựa hồ đang lo lắng cái gì? Là có liên quan đến địch nhân đã đánh bọn họ xuống vực mà nàng nói sao?
Còn không chờ hắn trả lời, Huyên Trữ lại lắc lắc đầu, không biết là đối với mình hay là đối với hắn.
Cắn môi, nàng thoáng buông lỏng tay: “Vẫn là không cần, chúng ta trở về đi, nói không chừng sau khi trở về chàng có thể nhớ lại chuyện trước kia.”
Nếu để hắn cứ mất trí nhớ, với hắn mà nói là rất không công bằng, hơn nữa… quãng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi này, đối với việc nàng ôm nỗi thất vọng về Xích Diễm quốc trước khi rơi xuống vực đã là ân huệ trời ban rồi.
Nàng không thể ích kỷ bám trụ hắn như vậy, hắn phải trở về, Hắc Phong quốc cần hắn.
Chỉ là, có lẽ hắn sau khi trở về nhớ lại chuyện trước kia, hạnh phúc của nàng cũng sẽ tan thành mây khói…
Nghĩ đến cuộc sống sau này của bọn họ không có hy vọng gì, tim nàng quặn đau.
Ảm đạm rũ mắt xuống, nàng che dấu thống khổ trong đáy mắt.
Nhìn mặt nàng bỗng nhiên trở nên ảm đạm, Hắc Khi Phong đưa tay xoa má nàng: “Huyên nhi, nàng làm sao vậy, không vui sao? Nếu nàng không muốn trở về, vậy chúng ta sẽ không…”
Huyên Trữ vừa nhấc đầu, nhanh chóng ngắt lời hắn: “Không, chúng ta phải về.”
Ánh mắt nàng kiên định nhìn hắn, đầu óc không dám nghĩ nhiều những vấn đề khác, nàng sợ một khi nàng nghĩ thì sẽ thay đổi chủ ý mà buộc hắn ở lại đây.
Nhìn nàng đột nhiên trở nên kiên quyết, hắn lẳng lặng nhìn nàng.
Cuối cùng, hắn đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của nàng, trấn an: “Đừng lo lắng, ta sẽ không rời xa nàng.”
Cho dù nàng cực lực che dấu, nhưng hắn vẫn nhìn ra, nàng đang lo sau này hắn sẽ rời xa nàng.
Nàng nhẹ nhàng gật đầu, miễn cưỡng buộc mình lộ ra nụ cười tin tưởng hắn: “Ừm.”
Nàng tin bây giờ hắn sẽ không rời xa nàng, nhưng sau này… Có lẽ hắn sẽ không cần sự tin tưởng của nàng.
Tim dường như lại bị thắt lại, nụ cười giả tạo trên môi suýt nữa bị cơn đau kéo xuống.
Lại thêm một cái nhìn sâu sắc, sau đó, hắn gắt gao nắm tay nàng, truyền độ ấm từ cơ thể sang nàng.
Hắn không biết nàng vì sao lại bất an như vậy, chỉ có thể dùng hành động để đuổi đi bóng ma trong lòng nàng.
“Suối nước hơi lạnh, chúng ta có thể làm một cái bè tre, như vậy thì chúng ta cũng không cần phải biến thân lội suối, chỉ cần chèo bè tre là được.”
“Nhưng đi ngược dòng phải hao phí rất nhiều khí lực.”
Nàng không hy vọng hắn cực nhọc như vậy.
Hắn dừng bước chân lại, nắm bàn tay mềm của nàng lên: “Xương cốt người nàng yếu, không thích hợp ngâm dưới nước trong một thời gian dài, nghe lời ta, dòng nghịch lưu nho nhỏ này ta ứng phó được.”
Cho dù vẫn không muốn để hắn mệt, nhưng nàng không quên chân của mình, nàng… xác thực không thích hợp ngâm lâu trong nước.
…
Liên tiếp vài ngày, bọn họ đều vì làm bè tre mà nỗ lực.
Trong rừng trúc hoang dã, lòng bàn tay Hắc Khi Phong tràn ngập ánh sáng rực rỡ, theo cái hất tay nhanh nhẹn của hắn, từng cây trúc vang lên tiếng đổ sập.
Hắn chọn ra cây trúc từ đời nào, dùng chưởng phong chém thành sào trúc, sau đó dùng sợi dây thừng rắn chắc buộc từng cây lại.
Đang bận rộn, một cái khăn tay lau trán hắn.
Hắn quay đầu, Huyên Trữ cười mỉm nhìn hắn: “Chàng đã vất vả cả buổi sáng rồi, nghỉ ngơi một chút.”
“Được… Hay là chúng ta trở về nghỉ ngơi, ở đây rất bừa bãi.”
Ánh mắt Huyên Trữ lấp lánh, thực mềm mại khoác khuỷu tay hắn: “Được, nghe lời chàng.”
Kỳ thật, bè tre càng làm gần xong, bọn họ càng cảm thấy thêm quyến luyến cảm giác trong nham động.
Nhất là nàng, nơi này, là hạnh phúc của nàng, chỉ có hạnh phúc.Trên đường đi, mơ hồ truyền đến thanh âm của bọn họ.
“Phong, nếu chàng sau này cũng không nhớ lại chuyện trước kia, chàng sẽ thế nào?”
“Không sao cả.” Hắn trả lời thực nhạt.
“Vậy… Nếu chàng nhớ rồi nhưng có quên chuyện của chúng ta không?”
“Ta sẽ không quên.”
“Ta cũng không cho chàng quên.”
“Được, cũng nghe lời nàng.” Hắc Khi Phong đột nhiên trả lời như vậy.
Huyên Trữ sửng sốt, nghiêng đầu nhìn đôi mắt đen của hắn mang theo vẻ cười, nàng nhịn không được ha hả cười rộ lên.