Xà Vương Tuyển Hậu

Chương 42: Q.6 - Chương 42: HẮC KHI PHONG VS HUYÊN TRỮ [42]




“Hắn không phải đại ca chàng.”

Huyên Trữ kích động nhìn Hắc Khi Phong, lo lắng kéo lấy tay áo của hắn, nàng nói tiếp “Phong, Hắc Khi Dạ không có tư cách làm đại ca chàng, trong mắt hắn, quyền thế vượt qua tất cả, trong mắt hắn từ lâu đã không coi chàng là đệ đệ, không có ca ca nào cố tình làm tổn thương đệ đệ của mình, thậm chí còn tự tay sát hại đệ đệ của mình. Phong, là hắn bất nhân trước, chàng không thể nhân từ với hắn được nữa, những chuyện trước đây chàng chưa nhận được bài học sao?”

Nàng lo lắng đến độ muốn chảy nước mắt.

Nếu Hắc Khi Dạ lại sử dụng thủ đoạn đê tiện, nàng rất sợ Phong sẽ mắc mưu mà bị thương tổn.

Không, nàng không muốn chuyện rơi xuống vách núi lại xảy ra, cũng tuyệt không cho phép Hắc Khi Dạ lại thương tổn Phong của nàng, tướng công của nàng.

Nghĩ đến hắn có khả năng bị Hắc Khi Dạ thương tổn, cả người nàng nhịn không được mả run rẩy.

Nàng không muốn không muốn…… Chết cũng không muốn lại nhìn thấy tình cảnh hắn bị thương nhắm mắt không dậy nổi.

Hắc Khi Phong đưa tay đè bả vai của nàng lại, trấn an kích động của nàng: “Huyên nhi, trước hết nàng đứng lo lắng, ta sẽ bình yên, đừng kích động……”

Hắn nhiều lần lên tiếng trấn an, nhìn thần sắc tái nhợt của nàng, giống như đã lâm vào trong nỗi sợ hãi nào đó, trái tim hắn thắt chặt đau buốt.

Nàng vì hắn như vậy, hắn làm sao có thể để cho mình xảy ra chuyện gì.

“Ầm ầm ầm…… Ầm ầm ầm……”

Bên ngoài sấm sét nổi lên, trận lũ bất ngờ long trời lở đất gào thét vượt qua đỉnh núi đập xuống.

Hắc Khi Phong nắm chặt tay, cúi đầu hôn thật sâu lên môi nàng, sau đó đẩy nàng đến bên cạnh Lôi Mông.

“Lôi Mông, thay ta chăm sóc nàng thật tốt.”

“Vâng”

Khi Huyên Trữ còn chưa kịp tiến về phía trước, thân ảnh của Hắc Khi Phong đã vèo một cái bay ra ngoài.

“Phong, đừng……”

Huyên Trữ la lên chạy theo, nhưng mà Lôi Mông giữ chặt nàng lại.

“Công chúa, đừng đi, rất nguy hiểm.”

Huyên Trữ giãy dụa vặn cổ tay: “Buông ta ra, ta muốn nhìn thấy chàng, ta không thể để cho một mình chàng đối địch với Hắc Khi Dạ, Hắc Khi Dạ âm hiểm như vậy, chàng đấu không lại Hắc Khi Dạ , cho ta đi……”

Mặc kệ nàng giãy dụa như thế nào đều không thể thoát khỏi Lôi Mông.

Đột nhiên, ánh mắt nàng trong suốt, ngược lại bình tĩnh hẳn đi.

Đôi mắt nàng nhìn thẳng Lôi Mông: “Lôi Mông, chẳng lẽ ngươi thật sự tin tưởng Phong có thể chiến thắng Hắc Khi Dạ sao? Cho dù pháp lực của hắn cao hơn so với Hắc Khi Dạ, nhưng mà…… Ngươi theo Phong nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngươi còn không biết tính tình của Phong sao? Cho dù hắn mất trí nhớ, nhưng hắn vẫn là Phong nhân từ không thể xuống tay.”

Nói xong, môi nàng nhếch lên, lẳng lặng nhìn thấy Lôi Mông không thèm lặp lại lời nói.

Nghe được lời nói của nàng, mặt mày của Lôi Mông nhăn chặt lại.

Hắn nghiêm túc hạ mí mắt, lo lắng từ từ hiện lên trên khuôn mặt.

Đúng vậy, tính tình của Vương hắn biết rõ, có lẽ pháp lực của Vương cao hơn rất nhiều so với Dạ thái tử, nhưng nói về thủ đoạn, nói về lòng dạ độc ác, Vương vẫn không bằng phân nửa so với Dạ thái tử.

Lòng, bắt đầu đấu tranh.

Nếu vương lại thủ hạ lưu tình đối với Dạ thái tử, như vậy……

Hậu quả không thể tưởng tượng nổi!

Cuối cùng, hắn nghĩ thông suốt.

“Công chúa, thuộc hạ mang người đi tìm Vương, nhưng mà người nhất định không thể rời khỏi thuộc hạ.”

Hắn thận trọng nhìn Huyên Trữ.

Huyên Trữ vội gật đầu không ngừng: “Chỉ cần ngươi dẫn ta gặp chàng, ta nhất định sẽ không khiến mình… trở thành phiền toái của hắn, cái gì ta cũng nghe lời ngươi.”

“Được, xin theo thuộc hạ đi.”

Nói xong, Lôi Mông biến đổi thân người hóa thành một con rắn lớn, ý bảo Huyên Trữ ngồi trên.

Trong chớp mắt, hắn liền mang theo nàng bay đi.

Mưa to, không ngừng nghỉ như cũ, nơi con rắn lớn bay qua, thi pháp chặn mưa, cuối cùng không còn dấu vết.

……

Hắc Khi Phong đứng ở phía trên hồng thủy, quanh thân tỏa ra ánh sáng rừng rực chói mắt, chiếu sáng mây đen bao phủ ở trên đỉnh đầu của hắn, nhìn qua tựa như vị thần của trời đất.

Hắn lạnh lùng nhìn cự hắc xà kia đang quay cuồng trong hồng thủy đối diện.

Trong nháy mắt, trên thân cự hắc xà chợt lóe sáng hào quang, thân ảnh của Hắc Khi Dạ liền xuất hiện ở giữa không trung, giống như đứng trên mặt nước.

“Phong đệ, không thể tưởng được ngươi thật đúng là phúc lớn mệnh lớn, vách núi sâu như vậy ngươi ngã xuống cũng không chết.” Hắn lạnh lùng mỉa mai nói.

Hắc Khi Phong nắm chặt tay, con ngươi đen tối tăm nhìn người đối diện.

Trong đầu bắt đầu dồn dập xẹt qua một vài hình ảnh mơ hồ, hình ảnh kia hình như là……

“Hắc Khi Dạ, ta nói rồi, gặp lại ngươi, ta nhất định sẽ giết ngươi!”

Lời vừa ra khỏi miệng, hắn chấn động một chút, chỉ cảm thấy những lời này rất quen thuộc.

Hắc Khi Dạ ngửa mặt lên trời cười dài, tiếp theo, hắn nheo mắt lại xót xa, thong thả lại nói rõ ràng: “Phong đệ, có lẽ…… trong quá khứ xác thực pháp lực của ngươi cao hơn ta, nhưng mà, hôm nay sao không nhìn xem rốt cuộc là ai giết ai đây.”

Nói xong, lòng bàn tay hắn chợt bắn ra vô số sương mù dày đặc, thổi quét mây đen giữa không trung cuồn cuộn lên.

Thần sắc của Hắc Khi Phong cứng lại: “Ma lực?”

Ma lực…… Là ma lực mà pháp lực của hắn không thể khắc chế!

Xem ra, Hắc Khi Dạ hôm nay đã không còn là Hắc Khi Dạ có pháp lực thấp hơn hắn mà Huyên nhi kể cho hắn nghe.

Hắc Khi Dạ đắc ý cong môi: “Đúng vậy, ma lực tối cao của ma vương…… Qua nhiều năm như vậy, rốt cuộc hôm nay có thể cho ngươi nếm thử lợi hại của bổn thái tử!”

Con ngươi đen của hắn âm trầm đến tàn ác, khuôn mặt tà mị bởi vì ghen ghét trong lòng mà vặn vẹo.

Sau đó, hắn vung tay lên, thân hình bay nhanh lên, làm sương mờ mịt trong lòng bàn tay theo tốc độ bay trên không của hắn mà mở rộng thêm.

Một lát sau, mây đen dày đặc giữa không trung cơ hồ bị từng mảnh từng mảnh sương mờ dày đặc bao phủ lấy.

“Phong đệ, hôm nay chúng ta hãy tranh đua cao thấp!”

Hắc Khi Dạ quyết tâm công kích về Hắc Khi Phong.

Hắc Khi Phong bay nhanh trốn tránh, sau đó chuyển sang tấn công lên, hào quang bắn ra muôn ngàn tia sáng ở giữa làn sương mờ mịt.

Giữa không trung, hai thân ảnh một sáng một tối đánh nhau đến nỗi khó phân biệt.

“Ầm ầm ầm, ầm ầm ầm……”

Tia chớp cắt ngang qua bầu trời, đánh ra vô số ánh lửa, làm cho trận đánh nhau kịch liệt càng thêm nguy hiểm.

Lôi Mông chở Huyên Trữ từ xa xa bay vút lại đây, nhìn thấy kích đấu phía trước, hắn gọi thấp một tiếng: “Không tốt, Dạ thái tử cư nhiên học được ma pháp của tế ti ma vương trước kia, lần này Vương nguy hiểm rồi.”

“Cái gì? Ma vương kia đã chết còn muốn hại người!”

Huyên Trữ chặt nắm đôi bàn tay trắng như phấn, trong lòng lo lắng cơ hồ bức nàng muốn điên rồi.

Trước kia ngay cả Vương huynh cùng Phong liên thủ cũng không phải đối thủ của ma vương , bây giờ chỉ có một mình Phong……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.