Hắc Khi Phong lẳng lặng nhìn nàng, hồi lâu, không biết ở đâu hắn lấy ra một lọ thuốc.
“Đả thương ngươi, ta thực xin lỗi, bình thuốc này trị nội thương rất tốt.”
Hắn đem thuốc đặt ở trên bàn, hai mắt thuỷ chung không dời khỏi nàng.
“Thuốc này quá quý trọng, nô tỳ nhận không nổi, hơn nữa nô tỳ là cam tâm tình nguyện chịu một chưởng, Hắc Vương tới xin lỗi làm cho nô tỳ xấu hổ.”
Lời của nàng ẩn ẩn như mang theo một chút hờn dỗi, còn kèm theo một chút tự giễu.
“Mặc kệ nói như thế nào, nữ nhân thân mình luôn yếu ớt, thuốc này giữ lại mà dùng đi.”
“Không cần!” Giọng nói của nàng có vài phần chống đối.
Nàng vừa dứt lời, Hắc Khi Phong liền đứng bật dậy, đi tới gần nàng.
“Huyên Trữ công chúa.” Hắn gắt gao khoá chặt ánh mắt của nàng gọi ra tiếng.
Nghe được tiếng kêu của hắn, nàng sửng sốt một chút, cũng rất nhanh phản ứng lại.
Hắn đang thử nàng!
Âm thầm hít một hơi thật sâu, nàng cố gắng bảo trì bình tĩnh, lạnh nhạt nhíu mày: “Vương, Huyên Trữ công chúa không có ở đây, Người gọi nàng ta, nàng ta cũng nghe không thấy.”
Lời của nàng mang theo ý châm chọc.
Châm chọc hắn, càng thêm châm chọc mình.
Huyên Trữ công chúa… Xưng hô xa lạ có lễ biết bao, không phải Huyên nhi, không phải nương tử, mà là Huyên Trữ công chúa.
Ánh mắt thực bình tĩnh, lòng lại rất đau, lan tới nồng ngực đang bị nội thương, đau đớn kéo dài xuống tới đầu ngón tay.
Nhìn đôi mắt trong suốt của nàng, thật dửng dưng, dửng dưng tới nỗi hắn không tìm thấy một chút dấu vết nào.
Hắn từng bước lui lại phía sau, hạ ánh mắt xuống, không biết có phải là thất vọng hay là… mất mát.
Vừa rồi hắn cố tình gọi nàng, hắn hy vọng nàng sẽ đáp lại, hắn hy vọng nàng là Huyên Trữ.
Vẻ mặt hắn khôi phục lãnh đạm, ngón tay thon dài nhẹ nhàng mơn trớn bình thuốc, thong thả mà nói rõ ràng: “Thuốc này là bổn Vương ban cho ngươi, nếu ngươi không tiếp nhận chính là… kháng chỉ.”
Huyên Trữ ngây ngẩn cả người, hắn cư nhiên cũng biết… dùng Vương quyền để ép người?
Hơi hơi hạ mí mắt, nàng nhìn sườn mặt của hắn, lạnh lùng như vậy, khuôn mặt khí thế, hắn… thật sự đã khác xưa nhiều lắm.
Trong lòng lại nhớ tới nam nhân ôn nhu với nàng… Bây giờ cách nàng càng ngày càng xa, xa tới nỗi nàng tìm không thấy người giống như trong trí nhớ của nàng.
Cuối cùng, nàng lãnh đạm nhưng cũng rất cung kính quỳ gối hành lễ: “Nô tỳ đa tạ Vương ban cho.”
Nhìn thái độ xa cách của nàng, Hắc Khi Phong âm thầm nắm chặt tay, lồng ngực có chút khó chịu.
Hắn… rất là không thích nhìn thấy nàng hành lễ cung kính với hắn như vậy, tuyệt đối không thích.
Nhưng vào lúc này, Lăng Nguyệt công chúa đột nhiên đến đây.
“Hắc Vương, Người thật sự ở trong này?” Giọng nói của nàng mang theo ý tứ không dám tin, ánh mắt tràn ngập đủ mọi tình cảm.
Ánh mắt của nàng nhìn qua lại trên người Hắc Khi Phong và cung nữ che mặt, ghen tuông trong lòng dần dần lên men.
Bọn họ quả nhiên có ái muội!
Đuôi lông mày của Huyên Trữ khẽ nhướng lên, lạnh lùng nhìn Lăng Nguyệt công chúa đang làm ra vẻ chịu đủ đả kích.
Sau đó, nàng quỳ gối hành lễ: “Nô tỳ khấu kiến Lăng Nguyệt công chúa.”
Lăng Nguyệt công chúa nắm chặt khăn trong tay, cố gắng làm mình duy trì bình tĩnh: “Miễn lễ.”
Tiếp theo, ánh mắt của nàng lơ đãng nhìn xung quanh khi nhìn thấy bình thuốc đặt trên bàn, đôi mắt khẽ nhíu lại một chút, xẹt qua một tia tức giận.
Hắc Khi Phong đối với sự xuất hiện của Lăng Nguyệt công chúa có chút ngoài ý muốn.
“Lăng Nguyệt công chúa tới nơi này là… ” Hắn nghi hoặc hỏi.
“Ta… Ta đến đây để tìm nàng ta.” Lăng Nguyệt công chúa chuyển ánh mắt nhìn Huyên Trữ, đáy mắt loé ra tia đố kỵ.
Vì sao cung nữ này có thể làm cho Hắc Vương tôn quý tự mình đưa thuốc tới chỗ ở của hạ nhân.
“Nàng tìm nàng ta làm gì?” Hắc Khi Phong thản nhiên hỏi, không tự giác từng bước đi đến gần cung nữ che mặt.
Hành động này của hắn, ở trong mắt Lăng Nguyệt công chúa không nghi ngờ gì đó chính là đả kích lớn.
Hắn cư nhiên lại như vậy mà che chở cho một cung nữ.
Vậy nàng được xem là cái gì? Nàng là Lăng Nguyệt quốc công chúa hoà thân a, hắn làm sao có thể làm cho nàng mất mặt như vậy.
Kỳ thật, Hắc Khi Phong cũng không phát hiện ra hành động của mình, nhưng Huyên Trữ lại nhận thấy.
Ở thời điểm đối mặt với nam nhân mình yêu, lòng của phụ nữ luôn luôn sâu sắc.
Nàng nhíu nhíu mày, có chút khiêu khích nhìn Lăng Nguyệt công chúa.
Thấy thế, Lăng Nguyệt công chúa vừa đố kỵ vừa tức giận đến mất đi lý trí, nàng nhìn chằm chằm Huyên Trữ thốt ra lời nói: “Trâm cài tóc của ta không thấy, ta hoài nghi lúc bị rơi nàng ta đã thuận tay lấy đi.”
Nghe vậy, Huyên Trữ nổi giận, nàng hung hăng trừng mắt nhìn Lăng Nguyệt công chúa, lửa giận ngút trời như muốn bùng nổ, ngay cả cấp bậc lễ nghĩa cũng quên sạch.
“Ngươi vu oan giá họa cho người khác, ta đây mới không thèm cây trâm của ngươi.”
Lăng Nguyệt quốc là cái thá gì, nàng ở Xích Diễm quốc muốn dạng trâm nào mà không có, còn cần phải đi trộm của người khác sao?!
“Nhưng cây trâm của ta chính là tối hôm qua tìm không thấy, lúc đó trừ ta cùng Hắc Vương, cũng chỉ còn lại ngươi.” Ngôn từ của Lăng Nguyệt công chúa có chút bén nhọn.
Ngụ ý rất rõ ràng, Hắc Khi Phong thì không có khả năng lấy cây trâm, nếu hắn không lấy thì chỉ có cung nữ lấy thôi.
Sắc mặt Hắc Khi Phong có chút căng thẳng: “Lăng Nguyệt công chúa có tìm kỹ chưa?”
“Ta đã sai người tìm kỹ lắm rồi, tìm khắp nơi cũng không thấy.”
Lăng Nguyệt công chúa trả lời chắc chắn, ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm cung nữ che mặt.
Huyên Trữ nắm chặt tay, nàng quay mặt nhìn thẳng Hắc Khi Phong, gằn từng chữ: “Ta không có lấy.”
Nhìn ánh mắt của nàng, Hắc Khi Phong nhíu mày thật sâu, tiếp đó, hắn quay lại nhìn Lăng Nguyệt công chúa không nói gì.
Chuyện này… Không có chứng cớ, hiện giờ chưa kết luận được gì.
Thấy hắn lảng tránh ánh mắt của mình, Huyên Trữ cắn chặt môi, nàng oán giận liếc nhìn Lăng Nguyệt công chúa, nhìn thấy trong mắt nàng ta ánh lên vẻ thắng lợi, nàng nổi giận.
“Các ngươi đi ra ngoài cho ta.” Nàng rống to, tức giận đến cực điểm, không quản cái gì Hắc Vương cao cao tại thượng!
“Ngươi… “
Hắc Khi Phong còn muốn nói gì nữa, lại bị nàng giận dữ đẩy mạnh ra ngoài.
“Cút đi! Ta không muốn nhìn thấy ngươi!”
Hắc Khi Phong đột nhiên bị đẩy mạnh ra ngoài, không chút phòng bị, bị đẩy ra ngoài cửa.
Lăng Nguyệt công chúa thực thức thời theo sau Hắc Khi Phong cũng chạy nhanh ra ngoài.
” Rầm!”
Cánh cửa nặng nề đóng sầm lại, ngăn cách với bên ngoài.