Trong cung điện được bố trí tinh xảo, truyền ra một đạo thanh âm không dám tin.
“Cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa.” Lăng Nguyệt phút chốc đứng lên, ánh mắt trừng rất to nhìn thị nữ của mình.
“Bẩm công chúa, bên ngoài có một cung nữ che mặt tên a Toàn cầu kiến.”
Lúc này, cuối cùng Lăng Nguyệt công chúa cũng thật sự nghe được rõ ràng.
Nàng xoắn xoắn khăn tay, đi qua đi lại vài bước, sau đó mới trấn định lại.
“Để nàng ta vào.”
Nàng một lần nữa ngồi trở lại chỗ ngồi, trên mặt đã khôi phục bình tĩnh.
Chỉ chốc lát sau, Huyên Trữ liền đi vào.
“A toàn khấu kiến Lăng Nguyệt công chúa.”
Lúc này đây, vẻ cung kính của nàng khiến Lăng Nguyệt công chúa cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên.
Bởi vì, nàng tựa hồ đã không còn cảm thụ được địch ý của cung nữ che mặt này đối với mình.
Tuy rằng trong lòng chứa đầy phiền muộn, nhưng nàng vẫn duy trì vẻ thản nhiên như cũ.
“Miễn lễ.”
“Tạ công chúa.”
“Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Ánh mắt Huyên Trữ thản nhiên đối diện với ánh mắt tràn ngập suy đoán của Lăng Nguyệt công chúa, áy náy nói: “Nô tỳ là tới bồi tội, nô tỳ thật có lỗi trước kia năm lần bảy lượt xung đột với công chúa, nô tỳ đáng chết.”
“A?” Lăng Nguyệt công chúa ngây người, đối với lời tạ lỗi của Huyên Trữ cảm thấy kỳ quái.
Biết Lăng Nguyệt công chúa vì sao lại có loại phản ứng này, Huyên Trữ cũng không vội muốn nàng ta tin thành ý của mình.
Nàng rũ mắt, yếu ớt nói: “Thật ra… Nô tỳ trước kia từng là thị nữ của Huyên Trữ công chúa của Xích Diễm quốc, Huyên Trữ công chúa từng rất thích rất thích Hắc Vương, vì Hắc Vương, Huyên Trữ công chúa ngay cả sĩ diện cũng không cần mà đuổi theo tới Hắc Phong quốc, nhưng mà… ”
Nói đến chỗ đau, ngữ khí của nàng có chút nghẹn ngào.
“Nhưng mà cái gì?” Lăng Nguyệt công chúa hiển nhiên bị khơi mào hưng trí.
Thì ra, còn có cái một công chúa khác si tình với Hắc Vương, cư nhiên vì Hắc Vương, ngay cả sự e lệ của nữ tử cũng từ bỏ, vậy thì phải chịu bao nhiêu ánh mắt khác thường a.
Đường đường công chúa theo đuổi nam nhân…
Nàng bỗng nhiên cảm thấy có chút bội phục Huyên Trữ công chúa kia.
Thở dài một hơi, Huyên Trữ mới nói tiếp: “Nhưng mà… Hắc Vương rất chán ghét Huyên Trữ công chúa, cho nên, Huyên Trữ công chúa cuối cùng chỉ có thể ảm đạm rời khỏi Hắc Phong quốc.”
Nghe đến đó, Lăng Nguyệt công chúa lập tức liền hiểu được ngọn nguồn trong đó.
Ánh mắt nàng nhìn Huyên Trữ trở nên nhu hòa.
“Cho nên ngươi nghe nói ta muốn cùng Hắc Vương liên thân, vì thế cảm thấy bất bình thay cho Huyên Trữ công chúa phải không?”
“Đúng vậy.” Huyên Trữ thản nhiên thừa nhận.
Thật ra, nàng đâu chỉ bất bình, nàng từng đố kỵ cơ hồ muốn phát cuồng.
Tướng công của nàng muốn lấy nữ nhân khác, nàng sao có thể tâm bình khí hòa được.
Chỉ là, lúc nàng rốt cuộc chấp nhận việc hắn đã hoàn toàn quên đi thê tử là nàng đây, lòng của nàng… cũng dần dần bình tĩnh lại.
Hắc Khi Phong trước kia lấy Lăng Nguyệt công chúa cùng nàng… lại có quan hệ gì chứ, nàng lại có lập trường gì đi ngăn cản hắn lấy những người khác.
Có lẽ sẽ cảm thấy không cam lòng, đồng dạng là công chúa, hắn lại tránh nàng cũng sợ không kịp.
Nhưng mà, bây giờ nàng không sao cả.
Yêu một người, là sẽ cho hắn sự hạnh phúc.
Nàng không thể cho hắn hạnh phúc, đành phải buông tay để hắn đi theo đuổi hạnh phúc thuộc về hắn.
Trầm mặc một hồi lâu, Lăng Nguyệt công chúa yên lặng nhìn nàng, đôi mắt xinh đẹp mang theo ánh sáng của sự khôn khéo: “Hôm nay ngươi đến không phải vì tạ lỗi đơn giản như vậy chứ?”
Ánh mắt Huyên Trữ lóe lên, trong mắt nhiễm lên sự yên lòng.
“Ngươi thực thông minh, ta nghĩ có ngươi ở bên cạnh Hắc Vương, hắn nhất định sẽ sống rất tốt.”
Nghe vậy, bên ngoài Lăng Nguyệt công chúa nở nụ cười tinh tường như không có gì, nhưng dường như nàng có chút đăm chiêu nhìn Huyên Trữ.
“Ngươi… có thể nói rõ ý của ngươi hay không.”
Huyên Trữ cắn cắn môi, hô hấp vài cái, mới phát ra âm thanh: “Ta… Ta hy vọng ngươi gả cho Hắc Vương, làm hiền thê của hắn, khiến hắn sống thật hạnh phúc.”
Nói xong lời cuối cùng, giọng nàng mơ hồ xen lẫn một tia chua sót.
“Ngươi… ” Lăng Nguyệt công chúa vừa định nói cái gì, lại phát hiện ánh mắt Huyên Trữ trở nên thực quỷ dị, quỷ dị làm cho nàng kinh hãi.
Giết nữ nhân chướng mắt này, giết nàng ta, giết nàng ta…
Huyên Trữ thống khổ ôm đầu: “Đừng nói nữa, đừng ép ta… Tránh ra… A… ”
Đầu như bị cơn đau xuyên sâu, ma âm đang quanh quẩn trong đầu nàng một tiếng lại một tiếng như đâm thủng não bộ, làm thần chí nàng bắt đầu có chút tan rã.
“Lăng Nguyệt công chúa, mau… chạy mau, chạy… ”
Huyên Trữ dốc toàn lực đối kháng cơn đau trong đầu, gian nan duy trì lý trí của mình.
Lăng Nguyệt công chúa nhìn nàng đột nhiên biến hóa, có chút mơ hồ.
“Ngươi… Ngươi làm sao vậy? Ngươi không sao chứ?” Nàng có chút bó tay muốn xông qua giúp đỡ.
Huyên Trữ một tay đẩy nàng ra, lo lắng vừa đau khổ thúc giục: “Chạy mau, ta… ta không muốn giết ngươi, chạy mau, chạy a… ”
Giết nàng ta, giết nàng ta, giết nàng ta…
“Không, ngươi câm miệng, Hắc Khi Dạ, ngươi câm miệng, ta sẽ không nghe lời ngươi… A… ”
Cơ hồ bị ma âm nhiễu loạn đến không nhẫn nhịn được, nàng phát cuồng đẩy ngã cái bàn, những vật trưng bày trong phòng đều rơi trên mặt mất.
Lăng Nguyệt công chúa kinh hãi nhìn Huyên Trữ lâm vào điên cuồng.
“Không được, ta phải đi tìm Hắc Vương.”
Sắc mặt nàng tái nhợt thì thào, sau đó xoay người muốn đi.
Nhưng vào lúc này, một đạo tử quang đột nhiên hướng nàng bắn lại.
Nàng hét lên một tiếng khó khăn tránh đi.
“A Toàn, ngươi tỉnh táo một chút.”
Nàng vừa tránh né vừa gian nan chống đỡ công kích của Huyên Trữ.
Huyên Trữ đã hoàn toàn bị khống chế bởi ma chú của Hắc Khi Dạ, nàng như nổi cơn dốc tận lực công kích Lăng Nguyệt công chúa, đôi mắt toàn là sát khí.
“Giết Lăng Nguyệt công chúa, giết nàng ta… ” Trong đầu, đạo ma âm kia chưa từng ngừng lại, khống chế tư tưởng của nàng.
Lăng Nguyệt công chúa tránh né hết sức chật vật.
Đột nhiên, nàng một phút bất cẩn, bị chiếc ghế ngã làm trượt chân.
“A –” Nàng kinh hô một tiếng, bản năng cầu sinh khiến nàng phản ứng từ mặt đất nhanh chóng bò xa Huyên Trữ đang bức đến gần.
Dưới đất, mảnh thủy tinh nhỏ bị đánh vỡ đâm vào lòng bàn tay nàng, máu đỏ sẫm dính trên mặt đất.