Xà Vương Tuyển Hậu

Chương 61: Q.6 - Chương 61: HẮC KHI PHONG VS HUYÊN TRỮ [61]




Cát vàng cuồn cuộn, một mảnh hoang vắng.

Nơi này, là nơi nối giữa Xích Diễm quốc và Hắc Phong quốc.

Nhìn biên cảnh phía trước, vẻ mặt mỏi mệt của Huyên Trữ rốt cuộc nhiễm lên một nét cười mỉm.

“Cuối cùng ta có thể về nhà rồi.” Nàng thì thào.

Lòng, vui mừng, giống như vị khách lữ hành từng trải qua bao nhiêu tang thương rốt cuộc cũng tìm được đường về nhà, có một loại cảm giác an tâm khiến mình hy vọng.

Nàng nhấc váy, bước chân trở nên nhẹ nhàng.

Nhưng mà, còn chưa đi vài bước, phía sau liền truyền đến giọng nói âm trầm như ác mộng: “Sao? Muốn thoát khỏi ta sao?”

Thanh âm như ma quỷ chui thẳng vào màng tai nàng, nhất thời, độ ấm toàn thân nhanh chóng giáng xuống âm độ.

Thân mình nàng cứng đơ, vẫn không nhúc nhích đứng tại chỗ.

“Không quay đầu lại nhìn người đồng mệnh tương liên với ngươi sao?” Thanh âm đùa cợt tiếp tục vang lên.

Huyên Trữ từ từ nắm lại quyền, đôi mắt dần dần chuyển sang ảm đạm.

Vì sao, vì sao ngay cả cơ hội về nhà gặp người thân lần cuối cũng không cho nàng.

Ngửa đầu, nhắm mắt nhìn lên trời.

Có phải bởi vì nàng vẫn cố chấp mà nghịch thiên nhi hành [1] hay không, cho nên, rốt cuộc bị trừng phạt.

Dứt khoát mở to mắt, nàng đột nhiên xoay người lại, hờ hững nhìn tên ác ma cùng nàng như hình với bóng.

“Hắc Khi Dạ, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

“Không thế nào cả, ngươi còn chưa làm được chuyện ta phân phó, ta sao có thể để người rời khỏi chứ.”

“Ngươi… ” Huyên Trữ cắn môi, ánh mắt lóe sáng, cả người tản ra tử khí, trong lúc chuyển thân liền liều mạng công kích hắn.

Thấy thế, đôi mắt đen của Hắc Khi Dạ lạnh đi: “Không biết tự lượng sức mình!”

Ngón tay hắn nhẹ gảy, một luồng sương đen nồng đậm cấp tốc xoay tròn bức về hướng Huyên Trữ.

Đôi mày thanh tú của Huyên Trữ chỉ nhíu lại một chút, liền cứng rắn tiếp nhận, trong mắt toàn là vẻ bình tĩnh thấy chết không sờn.

Nhìn thấy nàng hoàn toàn không sợ chết tiếp tục bay qua, Hắc Khi Dạ lại nhíu mày.

“Nữ nhân chết tiệt!”

Hắn vội vàng muốn rút năng lượng lại.

Nhưng vào lúc này, một tiếng rống giận phá không truyền đến: “Không được thương tổn nàng!”

Đồng thời, một đạo hoàng quang mạnh mẽ phản kích hướng làn sương đen, chắn trước mặt Huyên Trữ đánh lui tất cả những gì thương tổn nàng.

Huyên Trữ sửng sốt, thân ảnh Hắc Khi Phong từ trên trời giáng xuống, bay về hướng nàng.

Thấy hắn vươn tay về hướng nàng, nàng rũ mắt xuống, đề khí chuyển thân, tránh đi cánh tay của hắn.

Thấy nàng cự tuyệt mình đến gần, tim Hắc Khi Phong quặn thắt, đau đớn.

Hắn khổ sở nhìn chăm chú vào nàng, nhẹ nhàng gọi: “Huyên nhi… “

Một tiếng gọi này, làm cho lòng nàng chấn động một chút, rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh.

Nàng vờ như không nghe thấy hắn gọi, hãy còn đáp xuống một bên khác, đứng đối diện hắn.

Hắc Khi Phong vừa đứng vững, liền lo lắng đi về hướng của nàng: “Huyên nhi, nàng sao thế?”

“Đừng lại đây.” Huyên Trữ lui ra sau một bước, điềm nhiên nhìn hắn, ngữ khí lại mang theo đoạn tuyệt quyết liệt.

Nhìn đôi mắt nàng lãnh đạm, tim của Hắc Khi Phong lại thắt chặt.

Hắn bất đắc dĩ dừng bước chân lại, cách một khoảng cách không xa không gần nhìn nàng thật sâu sắc.

Nhưng vào lúc này, Hắc Khi Dạ đến gần vài bước, nhìn Huyên Trữ, lạnh lùng cười: “Xem ra… Ngươi là không định nghe phân phó của ta, cũng tốt, ta tốc chiến tốc thắng.”

Nói xong, mặt hắn chuyển hướng Hắc Khi Phong, rất nhanh công kích qua Hắc Khi Phong, chiêu thức mau lẹ sắc bén khiến người ta không kịp chuẩn bị.

“Đừng!” Huyên Trữ kinh hô.

Hắc Khi Phong một mực vẫn đem tâm tư đặt trên người Huyên Trữ hoàn toàn không nghĩ đến Hắc Khi Dạ cư nhiên trong một thoáng chốc ngắn ngủi lại dốc toàn lực để công kích hắn.

Mắt thấy Hắc Khi Phong sắp bỏ mạng dưới ma pháp của Hắc Khi Dạ, Huyên Trữ từ trong ngực rút ra một đoản dao găm.

Đoản dao dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng chói mắt, sắc bén vô cùng.

Hắc Khi Phong thấy nàng tự đâm đoản dao vào mình, hắn khiếp sợ rống to: “Huyên nhi, đừng!”

Lời vừa mới ra, “Phập!” một tiếng, đoản dao sắc nhọn đã đâm thẳng ngực của Huyên Trữ.

“Phụt ——” Nàng lập tức phun máu rồi mềm nhũn mà ngã xuống.

“A ——” Hắc Khi Dạ đau đớn gào thét, tất cả sức lực trong nháy mắt bị hút hết, hắn theo phản xạ đưa tay ôm ngực, thống khổ quỳ rạp xuống đất.

“Huyên nhi!” Hắc Khi Phong trừng to mắt, không cách nào tiếp nhận nhìn một màn đột biến (đột ngột biến đổi) này.

Lịch sử… lại tái diễn.

“Huyên nhi!” Hắn phi thân qua trước lúc nàng ngã xuống mà đỡ lấy nàng, hai tay ôm nàng đang phát run.

Huyên Trữ cau chặt đôi mày thanh tú, sắc mặt trắng bệch, môi mím thật chặt lại, dòng máu đỏ thẫm lại vẫn là từ môi nàng chảy ra.

“Huyên nhi, nàng vì sao luôn luôn ngốc như vậy? Vì sao… “

Hắn bi thống hỏi liên tục, cũng là đang hỏi chính hắn, vì sao hắn vẫn luôn thương tổn nàng.

“Huyên nhi, mở mắt nhìn ta, mở mắt… van xin nàng, đừng bỏ rơi ta lần nữa, mở mắt… “

Lần đầu tiên trong đời, hắn cầu xin một người, trong lòng đau đớn tột cùng mà cầu xin.

Phảng phất như nghe được lời cầu xin của hắn, đôi mắt nhắm chặt của Huyên Trữ thoáng giật giật, sau đó từ từ mở ra.

Nàng chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh mờ mịt, mặt của hắn… nhìn không rõ lắm.

Nuốt nuốt nước miếng, nuốt xuống dòng máu tươi đang tràn lên cổ họng, nàng khẩn cầu một cách yếu ớt: “Đưa ta… đưa về nhà, ta… ta muốn về… về nhà, về… nhà… “

Rất muốn trước khi nhắm mắt có thể gặp lại người nhà của nàng… Như vậy nàng chết cũng không tiếc.

Nghe vậy, Hắc Khi Phong chỉ cảm thấy lòng chua chát, rất tội lỗi, đau quá…

Hắn thương tổn nàng như vậy cư nhiên là thương tổn quá sâu sắc, trong lòng nàng, hắn đã không còn là người mà nàng muốn gặp nhất.

Giờ phút này, người nàng lưu luyến nhất, ở Xích Diễm quốc, không phải Hắc Phong Quốc.

“Van xin chàng, đưa… đưa ta về nhà… ” Nàng chớp chớp đôi mắt mông lung, ý thức bắt đầu có chút tan rã, chỉ có thể không ngừng mà niệm ý tưởng duy nhất trong lòng.

“Được được, nàng nhất định phải chống đỡ, ta đưa nàng về nhà, ta lập tức đưa nàng về nhà.” Hắc Khi Phong cơ hồ là nghẹn ngào liên tiếp mà đáp ứng, ánh mắt gắt gao nhìn nàng, chỉ sợ chớp mắt một cái nàng sẽ nhắm mắt lại.

Nghe được lời hắn nói, Huyên Trữ suy yếu nở ra một nụ cười mỉm, rốt cuộc an tâm rồi: “Cám… Cám ơn… “

“Không… Không cần khách khí với ta như vậy, Huyên nhi, ta lập tức đưa nàng trở về chữa thương, nàng ngàn vạn lần đừng nhắm mắt lại, đừng… “

Nhưng mà, lời hắn còn chưa nói xong, nàng liền nhắm hai mắt lại, vết máu đỏ sậm bên môi chiếu rọi nụ cười an tâm của nàng, chói mắt như vậy, nhưng cũng hư vô như vậy.

______________[1] Nghịch thiên nhi hành: đi ngược với ý trời, xem trời bằng vung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.