Lăng Nguyệt công chúa lẳng lặng nhìn Huyên Trữ, tựa hồ muốn nhìn sâu đáy mắt của nàng vậy.
Một hồi lâu, nàng có chút rầu rĩ mở miệng: “Nhưng mà, ngươi cùng Hắc Vương đã là phu thê, hắn làm sao còn có thể tiếp nhận ta.”
Huyên Trữ thản nhiên nở nụ cười: “Chỉ cần ngươi không buông tay, thì sẽ có cơ hội thắng được hạnh phúc cho mình, nếu bây giờ ngươi buông tay, hắn thật sự sẽ không có khả năng tiếp nhận ngươi.”
Động viên người khác đi theo đuổi trượng phu của mình, trong lòng, đang đau đớn từng cơn, nhưng mà, nàng lựa chọn lờ đi.
Nghe vậy, Lăng Nguyệt công chúa đấu tranh nhìn Huyên Trữ, lương tâm thúc giục nàng truy vấn: “Ngươi… thật sự không yêu hắn nữa sao?”
Huyên Trữ rũ mắt xuống, sau đó rất nhanh lại bình tĩnh nhìn Lăng Nguyệt công chúa, lời nói có chút sâu xa: “Ta không yêu hắn của bây giờ, hắn bây giờ cũng không phải trượng phu của ta, chỉ là một người giống với trượng phu của ta thôi.”
“Hả?” Lăng Nguyệt công chúa cảm thấy không hiểu.
“Bỏ đi, có một số chuyện cũng qua rồi, cho dù ta cùng hắn thật sự từng có cái gì đi nữa thì cũng đều là quá khứ, ngươi yên tâm đi, ta rất nhanh sẽ rời khỏi, sẽ không làm vật cản của ngươi.”
Lăng Nguyệt công chúa im lặng, ánh mắt tràn đầy đấu tranh.
Hồi lâu, nàng có chút hỗn loạn đứng dậy: “Sức khỏe ngươi cần tĩnh dưỡng, ta không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi nữa.”
Nói xong, nàng không đợi Huyên Trữ nói đã vội vàng rời khỏi.
…
Bất tri bất giác, bóng đêm đã buông xuống, ngoài cung, hoa đăng cũng vừa lên đèn.
Trong tẩm cung, một mảnh an tĩnh hôn ám.
Huyên Trữ mơ mơ màng màng từ trong giấc ngủ mở mắt, nhìn trước mắt một mảnh hắc ám, nàng nhẹ nhàng thở dài.
Thời gian qua thật mau, nàng hình như vừa mới ngủ, thì đã đến đêm rồi.
Bỗng nhiên, trướng rèm bị xốc lên, giọng nói lo lắng của Hắc Khi Phong truyền đến: “Nàng cảm thấy không khỏe sao?”
Thấy hắn đột nhiên xuất hiện, Huyên Trữ thoáng sững sốt: “Sao chàng lại ở đây?”
“Ta… Ta vừa rồi nghe nàng thở dài, nàng có phải là không khỏe không?”
Hắc Khi Phong thật ân cần đánh giá thân thể của nàng từ trên xuống dưới, mặc dù cách một lớp chăn hắn cái gì cũng nhìn không thấy kiểm không rõ.
Huyên Trữ ngọ ngoạy từ trên giường ngồi dậy, hắn lập tức nghiêng người đỡ nàng.
“Chàng còn chưa trả lời câu hỏi của ta, chàng… rốt cuộc ở đây đã bao lâu?”
Mắt nàng nhìn thẳng hắn, không phải chất vấn, chỉ là cảm thấy nghi hoặc.
Hắc Khi Phong có chút không được tự nhiên dời mắt đi: “Ta… Ta đến đây được một chốc rồi, thấy nàng đang ngủ, cho nên… cho nên không lên tiếng, sợ đánh thức nàng.”
Tiếp theo, hắn giống như có rất nhiều lời muốn nói vậy lo lắng khóa mắt nàng.
“Huyên nhi, ta… ta đã suy nghĩ cả buổi chiều, ta… ”
Hắn ngồi trên mép giường, bàn tay to bao vây tay nàng, nắm chặt, trái tim trống trải của hắn tựa như chiếm được tất cả vậy cư nhiên cảm thấy rất thỏa mãn, hắn nhìn nàng thật sâu.
“Huyên nhi, chúng ta có thể… lại ở bên nhau hay không?”
Lời nói của hắn, rất nhẹ, rất nhẹ, nhưng lại va đập vào đầu nàng một cách ác liệt.
Lại ở bên nhau…
Trong lòng, không ngừng quanh quẩn một câu này, nhịp tim, thắt lại thật chặt, thật chặt.
Trầm mặc, nhìn nhau…
Cuối cùng, nàng chậm rãi rút tay ra, tầm mắt, cũng dời đi.
Thấy thế, Hắc Khi Phong gấp gáp, hoảng loạn.
“Huyên nhi, chúng ta lại ở bên nhau được không? Ta biết nàng vẫn còn quan tâm ta, bằng không nàng sẽ không vì cứu ta mà không quản sinh mệnh của mình, nàng vẫn còn quan tâm ta, đúng không?”
Trong lòng bàn tay, do nắm chặt mà bị ngón tay đâm đau đớn, nàng ép buộc bản thân giương lên nụ cười nhạt.
“Trước lần cuối ta rời khỏi đây, ta từng cảm thấy sâu sắc rằng sau này không có chàng, thế giới sẽ không còn thấy ánh sáng, ta cũng sẽ không còn nhìn thấy hạnh phúc, nhưng… sau này, dần dần phát hiện, thật ra… tình yêu không nhất định là trung tâm của hạnh phúc, đổi một loại phương thức khác, cũng có thể sống rất tốt, hạnh phúc hiện tai mà ta cảm thấy, là trở lại cố hương của ta, cùng sống với người ta yêu và người yêu ta, đó mới là hạnh phúc nhất, ấm áp nhất.”
Dẫu sao, yêu, là song hướng.
Câu nói này, nàng chôn sâu dưới đáy lòng, không nói ra, cũng không cần phải nói.
Tế bào toàn thân kêu rên đau đớn, tìm không thấy nơi phát tiết, hắn chỉ có thể ngây ngẩn nhìn một bên mặt nhu hòa của nàng.
“Huyên nhi, nàng… có thể thử tiếp tục yêu ta được không?” Hắn đột nhiên hỏi như vậy, tim, cuồn cuộn dâng lên một thứ tình cảm mãnh liệt.
Hắn không muốn nàng rời xa hắn, một chút cũng không muốn.
Không muốn nghe, bởi vì giọng hắn quá mức khẩn cầu, nhưng thanh âm kia, lời nói kia, vẫn chui vào màng tai, quấy động tim nàng.
Chỉ là, nàng đã có chút bi ai nở nụ cười, vì sao hắn không nói, hắn yêu nàng.
Hay là, hắn nói không nên lời.
Quay đầu, nàng để bản thân dũng cảm mà đối diện: “Chàng… ta đã từng yêu.”
Nói xong, nàng đột nhiên nghiêng người nhìn về phía mặt chính của giường, không muốn đối mặt với hắn.
Nàng sợ, sợ mình tiếp tục đối mặt hắn nữa… sẽ mềm lòng.
Bùm… Trái tim của hắn ầm ầm bị tan nát, nàng nói… đã từng yêu hắn, cho nên, bây giờ không có khả năng… lại yêu.
Đem bóng dáng nàng khắc thật sâu vào tim, hắn biết, từ nay về sau, chỉ còn lại hình bóng, khiến hồi ức của hắn trở nên nát vụn.
“Huyên nhi, chờ sau khi thương thế của nàng ổn rồi trở lại Xích Diễm quốc, chúng ta… còn có thể làm bằng hữu chứ?”
Cuối cùng, vẫn là không nỡ vĩnh biệt, hắn mang theo khát vọng tham lam nhìn một bên mặt ôn nhu của nàng.
Thân thể nàng cứng lại, trầm mặc hồi lâu, nàng không thể không bức bản thân nhẫn tâm: “Nếu… chúng ta còn có duyên gặp lại, vậy thì sẽ là bằng hữu.”
Nói xong, nàng nhắm chặt mắt lại, đem nước mắt bức về đáy mắt.
Cho dù, bức nước mắt về, vẫn như thế mà làm đau đôi mắt, làm đau lòng, làm đau tế bào cả người nàng.
“Được, chúng ta… có duyên thì làm bằng hữu, Huyên nhi, ta nhất định sẽ chữa khỏi nàng!” Hắn thật kiên định nói.
Huyên Trữ chỉ nhẹ nhàng gật đầu không lên tiếng nữa.
Chỉ cần thương thế nàng tốt lên, trở lại Xích Diễm quốc, như vậy… từ nay về sau, bọn họ sẽ không có duyên gặp mặt nữa.
Bởi vì, nàng sẽ đem hết toàn lực chặt đứt hết thảy khả năng, nàng không muốn bọn họ lại có duyên, không muốn lại tan nát cõi lòng.