“Tuyệt Lệ, lui ra.” Cô Ngự Hàn nhẹ giọng ra lệnh.
“Thương Tuyệt Lệ, ngươi nói, ngươi tại sao muốn gạt ta?” Bối Bối hỏi lại lần nữa , không nghe được đáp án thề không bỏ qua.
Thương Tuyệt Lệ cau mày: “Ngươi nói ta lừa ngươi cái gì?”
Này tiểu tử, ta với hắn có cừu oán gì sao? Một hồi đánh hắn tiểu nhân, một hồi hung hăng kêu tên của hắn nói hắn lừa nàng.
Bối Bối liếc Thương Tuyệt Lệ một cách quái dị : “Ta không nói nhà ngươi, ta nói Thương Tuyệt Lệ kìa.”
Người này làm gì nhìn nàng sắc mặt khó coi như vậy, giống như nàng có thù oán gì với hắn, giận thì ghê sao!
Mặt khác tùy tùng đứng ở một bên hoàn toàn há hốc mồm, cái này nam hài gọi tiểu Bối Bối là ai? Mà lại dám đối Thương hộ vệ vô lễ như vậy, Vương bộ dáng còn giống như đang nhìn trò hay.
“Ta là Thương Tuyệt Lệ.” Thương Tuyệt Lệ không còn lời gì để nói, hắn hình như lâm vào một cái mê cung mà chính hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra .
Bối Bối buồn bực: “Ngươi cũng gọi là Thương Tuyệt Lệ?”
Thấy Thương Tuyệt Lệ gật đầu khẳng định, Bối Bối ngơ ngác chuyển hướng những người khác: “Các ngươi cũng gọi là Thương Tuyệt Lệ sao?”
Chẳng lẽ nam nhân quốc gia này đều gọi Thương Tuyệt Lệ sao?
“…” Mọi người đều lắc đầu.
Cô Ngự Hàn ung dung nhìn bộ dạng phản ứng ngơ ngác của Bối Bối, tạm thời không định mở miệng phá vỡ biểu hiện ngốc nghếch của nàng .
Bối Bối khóe miệng co quắp, đáy mắt có hỗn loạn muốn điên lên được, nàng vọt tới trước mặt Cô Ngự Hàn : “Ngươi là tên lường gạt!”
“Vô lễ” Thương Tuyệt Lệ trừng mắt muốn chỉ trích Bối Bối hành vi bất kính .
Cô Ngự Hàn nhẹ nhàng khụ một tiếng, Thương Tuyệt Lệ lập tức biết ý liền cấm khẩu, ánh mắt cũng rất nghiêm túc trừng trừng hướng về phía Bối Bối.
Hít vào, đầu óc của Bối Bối rốt cục khôi phục lại bình thường, nàng mắt hạnh trừng trừng bắn về phía Cô Ngự Hàn, hừ hừ, không lên tiếng.
Cô Ngự Hàn đứng lên tiến lại phía nàng, tóc đen dài rũ xuống vai, y phục trắng ngần phiêu dật theo gió khiến hắn trở nên nổi bật hơn, khóe miệng như thường lệ vẫn mang theo nụ cười, như tiên, như tà.
Cúi đầu để sát vào quai hàm của nàng: “Tức giận à?”
Chỉ trong chốc lát, Bối Bối liền vung lên vẻ mặt cười híp mắt, nghiêng đầu sang chỗ khác theo hắn mặt đối mặt, chớp mắt thấp giọng nói với hắn: “Uy, ta cho ngươi biết, tên của ta không gọi Tô Bối Bối!”
Cô Ngự Hàn miệng dần dần há ra, từ từ biến thành cười to: “Ha ha ha…”
Thương Tuyệt Lệ mặt mày cau có nhìn Bối Bối, vẻ mặt như không biết phải làm sao, tiểu tử này không thể có phản ứng của người bình thường sao? Nói như thế nào cũng nên là chất vấn Vương tại sao lừa hắn ta! Mặc dù hắn xem đây là một hành động cực kỳ ngỗ nghịch không thể chấp nhận.
Bối Bối tức giận đến quai hàm há ra, hắn cười cái gì, còn có cái tên hung hăng cũng gọi là Thương Tuyệt Lệ đó là vẻ mặt gì!
“Ta gọi là Cô Ngự Hàn.” Rốt cục, Cô Ngự Hàn cảm giác được bản thân cười đủ rồi, vì vậy muốn nói cho Bối Bối biết tên của mình.
Đợi nàng từ từ tiêu hóa tên của hắn, nàng đột nhiên cất tiếng cười to :
“Aha… Cô Ngự Hàn!”
Lúc tất cả mọi người khó hiểu, nàng với tốc độ nhanh như chớp nhảy vào trong lòng Cô Ngự Hàn, hai tay ôm chặt cổ của hắn , tận tình hưởng thụ cảm giác trong lòng hắn.
“Uy, tiểu tử thúi, ngươi làm chi, đi xuống!” Thương Tuyệt Lệ bước dài một cái xông lên trước, hướng Bối Bối nắm chặt xuống, thật quá đáng, một cái nam nhân dĩ nhiên nhào tới trong ngực của Vương!
“Tại sao muốn ta xuống. Hắn không phải nói hắn là Cô-Ngự-Hàn sao? Cô ngự hàn, ý nghĩa ba chữ này đứng lên hay ngồi xuống chẳng phải vẫn là ‘ ta giữ ấm’ sao ? Hiện tại chẳng phải trời đang rất lạnh à!”
Bối Bối cợt nhả với Thương Tuyệt Lệ, xem sắc mặt của mọi người, nàng cũng biết mình đang làm một chuyện hết sức bất thường.