Xà Vương Tuyển Hậu

Chương 78: Q.2 - Chương 78: HẮN RẤT XẤU XA!




Lắc đầu chống cự, đầu óc kịch liệt hoảng loạn, nàng thở hổn hển, trơ mắt nhìn hắn: “Ta nhất định không trở về. Tại sao ta phải đi về một nơi không thuộc về ta, lại không hề hoan nghênh ta!”

Phản kháng lại, nàng buột miệng thốt ra những lời bi thương trong nội tâm, nhưng vừa nói ra khỏi miệng lúc sau thì cấm khẩu. Quả thực là vết thương giấu chặt ở trong mắt, nàng cũng có kiêu hãnh tôn nghiêm của riêng nàng.

Nghe vậy, Cô Ngự Hàn rùng mình, đi tới gần nàng, ngữ khí nghiêm túc: “Ai nói vương cung không hoan nghênh ngươi? Nói xem, có đúng hay không có người bức ngươi rời khỏi vương cung?”

Hắn biết sự xuất hiện bất ngờ của nàng ở trong vương cung rất không bình thường, nhiều đại thần ở trong cung giật mình hoảng hốt vì lai lịch không rõ ràng của nàng. Chẳng lẽ có người trong vương cung thừa dịp hắn không có ở đây để làm khó dễ nàng ?

Chết tiệt, chẳng lẽ nàng không phải tự nguyện rời đi, mà là bị Tuyệt Lệ đuổi đi ?

“Không có người bức ta rời đi, là bản thân ta nghĩ rời đi.” Bối Bối thẳng thắn nói không chút che đậy, đôi mắt bằng phẳng lay động mà nhìn thẳng vào hắn.

Trong lòng căng thẳng, mặt mày hắn trầm xuống: “Tại sao? Vương cung có nơi nào không tốt? Tại sao phải rời khỏi?”

“Vương cung đâu có tốt, ta tại sao không thể rời đi!” Bối Bối phản bác lại.

“Ngươi…” Cô Ngự Hàn nhịn không được muốn bùng nổ. Dừng thoáng cái, hắn cực kỳ phẫn nộ mà nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường, sau đó, đột nhiên hoà hoãn tình hình, không hề muốn làm nàng tức giận thêm nữa.

“Nếu như ngươi không theo ta hồi cung, ta liền phái người đi bắt Uyển nhi các nàng trở về, lại đưa các nàng vào Bách Hoa Các lần nữa.” Hắn cười giống như một con hồ ly.

Hít vào một hơi, bàn tay xinh đẹp nắm thật chặt, con ngươi nàng dường như muốn bay ra ngoài: “Cô Ngự Hàn, ngươi thật hèn hạ vô sỉ, siêu cấp vũ trụ hạ lưu, vô địch đại hỗn đản, ngươi…”

“Đừng tức giận, đừng tức giận. Mua bán là công bằng, không phải sao?” Hắn tiếp tục cười đểu.

Không thỏa hiệp, quyết không thỏa hiệp! Nàng giận dữ cười ngược lại, tuy đối lại hắn nhưng là đang tự an ủi bản thân: “Trời đất bao la, ngươi tìm không được các nàng đâu.”

“Thiên hạ to lớn, chẳng lẽ vương thổ* không có nghe qua hả tiểu bảo bối của ta.”

Lời nói xoay chuyển, hắn cúi đầu tiếp cận hướng ánh mắt của nàng, cùng đôi mắt trợn tròn của nàng nhìn nhau, bạc môi nở nụ cười, vẻ mặt đắc ý làm cho người ta giận sôi: “Ngươi hiện tại nghỉ ngơi một chút thật tốt đi, sáng mai chúng ta trở về cung.”

“Ta không…” Lời của Bối Bối còn chưa nói hết, cửa phòng trước mặt nàng đã phần phật một tiếng đóng cửa.

Bối Bối ngẩn người, lời chưa nói xong liền bị chặn lại tại cổ họng, tiếp tục cũng không phải, nuốt vào chỉ sợ sặc chết bản thân mình.

Nàng tức giận xông lên phía trước, tay nắm cửa, ra sức kéo. Nhưng vào lúc đó cánh cửa lại mở, nàng phản ứng lại không kịp, ngây người một lúc.

Anh Nhi đi tới, cửa lại bị đóng lại.

“Bối Bối tiểu thư, để nô tỳ hầu hạ ngươi nghỉ ngơi .”

Rốt cục… Bối Bối nhìn cánh cửa đóng vào mở ra đột nhiên phản ứng lại, nàng đập vào cánh cửa: “Cô Ngự Hàn, ngươi trở lại cho ta!”

“Bối Bối tiểu thư, vương đã làm phép ở ngoài cửa, chúng ta không ra được.” Anh Nhi giọng nói trầm thấp, thuỷ chung cúi thấp đầu đứng xa Bối Bối vài bước giữ khoảng cách.

Bối Bối buồn bực đạp cửa một cước, sau đó vội vã quay đầu: “Anh Nhi, ngươi nói xem vương nhà ngươi có phải tâm lý biến thái hay không!”

Sửng sốt một chút, Anh Nhi không hiểu rõ nguyên cớ: “Bối Bối tiểu thư, cái gì gọi là tâm lý biến thái?”

Nhụt chí mà buông bả vai xuống, Bối Bối lầu bầu: “Thật lạc hậu, còn không giải nghĩa nổi cái danh từ tâm lý biến thái này.”

“Không có gì, ta muốn đi ngủ .”

Ủ rũ kéo bước chân đi tới bên giường, nàng đem bản thân nặng nề mà vứt lên đệm, hai mắt thẳng lăng lăng nhìn chăm chú vào đỉnh trướng rèm, cả người đều ỉu xìu .

Chỉ chốc lát sau, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa: “Cạch cạch cạch. Bối Bối tiểu thư, Thương Tuyệt Lệ cầu kiến.”

Bối Bối từ trên giường nhảy dựng lên, có chút kỳ quái nhìn về phía cửa, kỳ quái, như thế nào cảm giác được thanh âm của Thương Tuyệt Lệ dường như đặc biệt có lễ phép ?

“Anh Nhi, ngươi đi mở cửa.”

Thương Tuyệt Lệ vừa đi vào, liền thẳng tắp hướng tới Bối Bối quỳ gối:

“Thuộc hạ… Xin nhận lỗi với Bối Bối tiểu thư.”

Bối Bối hàm dưới duỗi ra, kinh ngạc há miệng ra, hiện tại đang diễn ra cái gì vậy?

“Cái…kia… Thương Tuyệt Lệ, ngươi mau đứng lên, ta ta… không cần quỳ ta.” Tay chân Bối Bối có điểm luống cuống, nàng nhìn người luôn làm trái lại nàng đột nhiên hạ thấp mình hơn một khoảng, thấy không được tự nhiên.

Thương Tuyệt Lệ không động đậy, ngữ khí có điểm đông cứng: “Bối Bối tiểu thư không tha thứ thuộc hạ, thuộc hạ không thể đứng lên.”

Những lời này, hoàn toàn mơ hồ, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thương Tuyệt Lệ, nàng bất đắc dĩ đảo cặp mắt trắng dã: “Được rồi, muốn ta tha thứ cho ngươi, ngươi cũng ít nhất phải nói cho ta nghe qua, muốn ta tha thứ ngươi cái gì?”

“Thuộc hạ không nên khiến Bối Bối tiểu thư xuất cung.”

Ánh mắt nheo lại, Bối Bối cuối cùng có chút nhận biết rõ ràng tình trạng, nhìn cách Thương Tuyệt Lệ kiềm chế, dáng vẻ không tình nguyện, nàng nghĩ… Nhất định là Cô Ngự Hàn ra lệnh cho hắn tới!

Cô Ngự Hàn cái… nam nhân kia thật đúng là… ngốc cực kỳ!

Phất tay, Bối Bối không thèm để ý chút nào nói: “Mặc dù ngươi không thích ta sống ở trong vương cung, làm cho ta cảm thấy không quá thoải mái, nhưng là không ai có thể làm cho tất cả mọi người thích mình. Đối với chuyện xuất cung, ngươi đơn thuần là chỉ cho ta một con đường, còn có đi hay không cũng do chính ta quyết định. Cho nên ngươi không có làm sai cái gì.”

Nghe vậy, Thương Tuyệt Lệ ngẩn người, ngẩng đầu nhìn nàng liếc mắt, ánh mắt có tia ngoài dự tính, hắn còn tưởng rằng bản thân mình sẽ bị nàng làm cho một phen bốn phía khinh bỉ.

Buông mí mắt xuống, hắn kiên trì như trước: “Bối Bối tiểu thư đồng ý tha thứ thuộc hạ sao?”

“Ta nói mà ngươi sao như một con lừa. Ta đều nói ngươi không có liên hệ với việc của đó, còn nói cái gì tha thứ hay không tha thứ. Ngươi không có đem ta đuổi khỏi vương cung, là bản thân ta muốn đi, cho nên chuyện cũng là do ý một mình ta.”

Bối Bối nước mắt lưng tròng buồn bực, tức giận nhìn Thương Tuyệt Lệ tư thái không chiếm được đáp án thề không bỏ qua.

“…” Thương Tuyệt Lệ không có trả lời lại, nhưng cũng không có đứng lên, nhất định quỳ như vậy trước mặt Bối Bối.

“Ai nha, được rồi được rồi, ta tha thứ cho ngươi, ngươi mau đứng lên đi.”

Mặc dù nàng không biết nàng đến tột cùng muốn tha thứ hắn cái gì, quả thực như nói chuyện với con gà, đối thoại thật nhàm chán !

Thương Tuyệt Lệ lúc này mới giống như đạt được lệnh đặc xá đứng lên: “Tạ Bối Bối tiểu thư khoan hồng độ lượng.”

Sau khi nói xong, hắn thẳng lưng lại rất nghiêm túc xoay người rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.