Bối Bối đưa tay xách cổ Thúy Nhi, kéo nhau đi tới một ngách nhỏ trên hành lang.
“Thúy Nhi, ngươi có biết Uyển Nhi muốn chuộc thân cần bao nhiêu ngân lượng?”
Thúy Nhi miệng mở to, mặt ủ mày chau đáp “Dạ, cần mười vạn lượng!”
Cái giá tiền này làm Bối Bối trố mắt, há hốc mồm, con ngươi nàng muốn lọt tròng: “Mười… Mười vạn lượng?”
Nàng sờ sờ túi tiền của mình, khóe miệng mím chặt, mang cả nàng bán đi cũng thu không đủ mười vạn lượng a!
…
Ban đêm, không khí đột nhiên trở nên rất lạnh, từng trận gió lạnh đập vào cửa sổ, phần phật phần phật hưởng ứng, gió lạnh từ khe hở cửa sổ tiến vào, muốn đem không khí cả phòng đông lại thành sương.
Bối Bối trốn trong chăn, quấn lấy chăn, hàm răng run lên: “Vù vù, lạnh quá, buổi tối mùa đông ở nơi này không phải để cho người sống mà, lạnh chết ta! Ô ô, nhớ cái giường ở vương cung quá, còn cả chăn ở đó nữa, thật ấm.”
Trong đầu bất giác hiện lên khuôn mặt tuấn tú đang nở nụ cười không một chút nghiêm chỉnh của Cô Ngự Hàn, mỗi lần nàng ngủ mà thấy lạnh, hắn đều đốt lửa trên người nàng, làm nàng nóng vô cùng…
Sau đó, trong lúc nóng đến mơ mơ màng màng, hắn sẽ dùng thân thể nóng bỏng của hắn đem nàng thiêu đốt đến hầu như không còn, làm nàng cũng không rảnh mà biết thế nào là lạnh nữa, chỉ cảm thấy đã bị nhiệt năng của hắn đốt cháy hừng hực…
Nghĩ tới, nàng không khỏi cảm thấy trong lồng ngực nóng lên.
Vươn tay che khuôn mặt đã đỏ bừng, nàng khẽ lẩm nhẩm: “Tô Bối Bối, ngươi đang suy nghĩ cái gì a, trời ạ, chẳng lẽ ta bị hắn lây bệnh, biến thành sắc nữ!”
Nàng xấu hổ kéo chăn, che kín cả đầu óc, chui ở trong chăn nói nhỏ: “Hiện tại điều ta cần phải nghĩ nhất chính là thế nào mới có thể giúp Uyển Nhi chuộc thân, làm cho người có tình sẽ đến được với nhau, nhưng mà… không có tiền a, tức chết người đi được, nếu là cái tên đại vương Cô Ngự Hàn tôn quý có nhiều tiền kia ở đây nói tiền ắt có tiền liền, a… Lại nghĩ đến hắn rồi, đã bảo không nghĩ là không nghĩ mà…”
Trời vừa sáng, Bối Bối liền rời giường, không còn cách nào khác, tối hôm qua nhiệt độ đột nhiên giảm, nàng lạnh đến không ngủ được, chỉ có thể mang đôi mắt gấu mèo đi ra.
Duỗi thẳng người, theo thói quen nàng lại thong thả đi tới gian phòng của Uyển Nhi gõ cửa, đã thấy Thúy Nhi bưng chậu nước đứng hứng gió lạnh trước cửa.
Mặt nàng hiện rõ vẻ buồn bã, nhíu mày ưu phiền: “Thúy Nhi, Uyển Nhi vẫn không chịu mở cửa sao?”
“Đúng vậy, tiểu thư một mực không chịu mở cửa.” Thúy Nhi buồn bã, bất đắc dĩ nói.
Trong lúc Bối Bối muốn thử đi gõ cửa, ma ma Bách Hoa Các lắc lư cái thân phì nộn đi tới.
Mụ liếc liếc mắt nhìn hai người bọn Bối Bối, sau đó không chút khách khí gõ cửa phòng Uyển Nhi : “Uyển Nhi, mau đứng lên, có đại khách quý đến, chỉ danh muốn ngươi ra hiến nghệ, ma ma cho ngươi một khắc chuẩn bị, ngươi lập tức trang điểm mặc trang phục thật đẹp đi ra hầu hạ khách nhân.”
Trong phòng vẫn hoàn toàn yên tĩnh không một tiếng động, ngay lúc ma ma sốt ruột muốn gõ cửa lần nữa, bên trong truyền ra thanh âm khẩn cầu của Uyển Nhi : “Ma ma, hôm nay ta không được khỏe, có thể cho các tỷ muội khác thay thế ta một lần được không?”
Thanh âm của nàng, yếu ớt mà mềm mại, có chút khàn khàn.
Ma ma vừa nghe, hung hăng nhíu mày: “Uyển Nhi, chỉ là đánh đàn, ngươi đừng khiến cho ma ma khó làm người, khách quý hôm nay không đắc tội được!”
Bối Bối thấy ma ma vẻ mặt cứng rắn, có chút khó chịu: “Uyển Nhi đã nói nàng không thoải mái, ngươi…”