Xà Vương Tuyển Hậu

Chương 107: Q.2 - Chương 107: KHÔNG THỂ NÀO GIẢI THÍCH!




“Ào” một tiếng, trên mặt hồ lạnh như băng nổi lên bọt nước, Cô Ngự Hàn ôm Huyên Trữ ngoi lên khỏi mặt hồ, hào quang màu đỏ bao phủ hai người, trong chốc lát, hồng quang đã lướt nhanh đến bên thành cầu.

Mọi người nhao nhao xúm lại để quan sát tình hình, khiến cho Cô Ngự Hàn giận dữ: “Đừng có vây quanh đây!” Huyên Trữ đang rất suy yếu, cần không gian để hít thở.

Mày kiếm cùng khuôn mặt của hắn nhăn chặt lại, nếp nhăn gần như xếp thành hình một ngọn núi nhỏ. Đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt Huyên Trữ, hắn vô cùng lo lắng: “Huyên Trữ, tỉnh tỉnh, Huyên Trữ…”

Huyên Trữ chỉ cảm thấy mình như đang bị đóng băng, nàng run rẩy vì lạnh, hàm răng liên tục va vào nhau, nàng cũng muốn mở miệng đáp lại Vương huynh, thế nhưng lực bất tòng tâm, chỉ có thể phát ra những âm thanh mơ hồ, đứt quãng: “Lạnh, lạnh, cứu…. Lạnh… Vương… Huynh… Lạnh…”

Nhìn khuôn mặt muội muội không có chút huyết sắc nào, Cô Ngự Hàn vừa vội vàng vừa tức giận, hắn quay đầu, hét lớn: “Tô Bối Bối ở đâu?”

Đám người lập tức dạt ra tạo thành một con đường, Tô Bối Bối đứng trước mặt hắn, đôi mắt vô hồn không giống như thường ngày, sắc mặt không còn chút huyết sắc nào, tái nhợt không thua gì Huyên Trữ lúc này.

Trong gió tuyết, váy áo của nàng trắng toát bay toán loạn, giống như vẻ mặt nàng giờ phút này, mờ mịt, hoảng hốt, trống rỗng…

Cho dù linh hồn gần như đã bay đến tận bên ngoài vũ trụ, nhưng Bối Bối vẫn nghe thấy tiếng hắn rống giận, thanh âm kia, giống như một cái dùi sắc nhọn đâm vào đầu nàng, thần kinh nàng đau đến tỉnh lại.

Từ phía xa, tiêu điểm trong mắt nàng dừng lại trên mặt hắn, đôi môi anh đào trắng bệch giật giật, tiếng nói khàn khàn: “Cô Ngự Hàn, ta… Ta không biết… Ta…” Nàng không biết bản thân nên bắt đầu nói từ đâu, cũng không biết nên nói cái gì, đầu óc một mảnh hỗn loạn.

Sau cùng, ngay cả môi của nàng cũng không nghe theo sự điều khiển, nàng chỉ có thể đứng nhìn thẳng vào hắn, gió tuyết làm rối mái tóc nàng, cứ thế đối mặt nhau trong yên lặng.

Thu hết bộ dáng yếu ớt, bất lực của nàng vào trong đáy mắt, con ngươi đen của Cô Ngự Hàn trùng xuống, đồng tử mờ dần: “Bối Bối…” Một tiếng gọi này, trong thanh âm có vẻ cơn tức giận lui bớt, ẩn chứa sự phiền muộn, bất lực.

Tuy nhiên, không đợi hắn kịp nói điều gì, chân Huyên Trữ đột nhiên bắt đầu co rút, hai hàm răng của nàng va vào nhau, nước mắt tuôn rơi trong vô thức: “Vương huynh, đau… Đau quá… Cứu cứu… Huyên Trữ… A… Đau quá…”

Đau đớn đến cực độ, Huyên Trữ công chúa không chịu nổi nữa, tiếng kêu đau phát ra từ sâu thẳm trong tâm hồn, làm cho người nghe cảm thấy kinh hãi, không đành lòng.

Cô Ngự Hàn bị làm cho sợ hãi, hắn không kịp để ý tới Bối Bối, liền ôm lấy huyên Trữ rời đi. Trong lúc xoay người, ánh mắt hắn dừng lại trên người Anh Nhi đang vội vã chạy tới:

“Anh Nhi, đưa Bối Bối về tẩm cung, nhớ kỹ, bất luận là kẻ nào cũng không được đến gần tẩm cung nửa bước !’’

“ Vâng.’’ Anh Nhi nhanh chóng lĩnh mệnh.

“Tuyệt Lệ, đi theo ta.’’

“Vâng.’’

Ngay sau đó, Cô Ngự Hàn cùng Tuyệt Lệ dùng tốc độ nhanh như chớp biến mất trước mắt mọi người.

Cô Ngự Hàn vừa rời đi, ánh mọi người nhanh chóng hướng vào Bối Bối, thái độ chỉ trích thể hiện vô cùng rõ ràng. “Thật là, không nghĩ tới Bối Bối tiểu thư này cũng lớn mật như vậy, dám đẩy công chúa xuống hồ, cho dù Vương trước đây dung túng nàng thế nào, nàng cũng đừng mơ tưởng có được sự sủng ái của Vương nữa.’’ Trong đám Đại thần có người lên tiếng.

Sắc mặt Trưởng lão trở nên rất khó coi, hắn liếc mắt nhìn Bối Bối, miệng giật giật muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng cái gì cũng không có nói, chỉ là phất tay áo, dựa vào động tác đó mơ hồ thấy được Trưởng lão cũng rất tức giận.

Trưởng lão đảo mắt nhìn qua đám quần thần : “Bối Bối tiểu thư là Vương hậu tương lai của chúng ta, từ lúc nào đến lượt các ngươi nói xen vào chuyện của Vương hậu, việc này Vương sẽ tự xử lí, không cần bất cứ ai nói thêm một câu nào nữa.’’Trưởng lão vừa nói, chúng Đại thần lập tức im lặng, nhưng ánh mắt vẫn mang theo tia giận dữ như trước.

Ngay sau đó, Trưởng lão dùng ngữ khí cương ngạnh quay sang Anh Nhi: “Còn không mau mang Bối Bối tiểu thư trở về.”

Anh Nhi vội vàng đi tới bên người Bối Bối, kéo kéo ống tay áo Bối Bối. “Tiểu thư, chúng ta mau trở về đi thôi.”

Bối Bối lặng lẽ nhìn Anh Nhi, có chút khó khăn mở miệng: “Anh Nhi…”

“Tiểu thư, chúng ta trở về nào.” Anh Nhi rất nhanh kéo tay Bối Bối, cúi đầu lướt qua đám người, mang theo Bối Bối còn trong trạng thái mờ mịt rời đi.

Nhìn bóng lưng các nàng, Mã Giai Tuệ Nhàn âm thầm nổi lên ý cười, sau đó nàng làm ra vẻ bất bình hỏi Trưởng lão: “Trưởng lão, người tương lai có thể trở thành Vương hậu – mẫu nghi thiên hạ lại làm ra chuyện như vậy, chẳng lẽ chúng ta không thể nói gì sao?”

“Mã Gia quý phi, tất cả đợi Vương trở về rồi quyết định.” Trưởng lão phiền não nhíu mày, có thế nào hắn cũng không tưởng tượng ra được vừa mới định xong thời gian phong hậu, lập tức lại phát sinh chuyện thế này, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, chỉ sợ Vương thất sẽ mất hết thể diện. Nói xong, trưởng lão dẫn theo các vị đại thần rời đi.

Mã Giai Tuệ Nhàn giậm chân, không cam lòng bỏ qua như vậy, nhưng cũng không thể làm gì được, vốn cho là Vương sẽ xuống lệnh trục xuất Bối Bối khỏi Vương cung ngay lập tức, ai mà biết chỉ là nhốt Bối Bối tại tẩm cung của Vương mà thôi, kết quả như thế có khác nào không có chuyện gì. Tức chết người ta mà!

Những phi tử khác đang đứng xung quanh trong lòng vẫn có chút sợ hãi: “Mã Giai quý phi, vừa rồi Huyên Trữ công chúa kêu la hình như quá giống thật, không phải là đã thật sự xảy ra chuyện chứ?”

“Có chuyện gì không hay xảy ra thì càng tốt, như vậy Bối Bối sẽ thấy không còn chỗ để mà cựa quậy được nữa.” Một tia ác độc xẹt qua đáy mắt Mã Giai Tuệ Nhàn.

Mặt hồ đã khôi phục lại vẻ yên tĩnh, gió tuyết cuồn cuộn nổi lên càng ngày càng lạnh, chúng phi tần cũng vội vàng rời đi khỏi nơi rét lạnh đó.

Cô Ngự Hàn ôm Huyên Trữ bay vọt lên trên đỉnh núi phát sáng ngũ sắc. Tuyệt Lệ theo sát phía sau.

Đi tới một hang động tỏa ra ánh sáng ngũ sắc, Cô Ngự Hàn nhẹ nhàng đem Huyên Trữ đặt trên một khối đá. Huyên Trữ đã sớm đau đến mất đi tri giác, chỉ có hàng mi vẫn nhăn chặt chứng tỏ nàng đang trong cơn đau đớn dai dẳng.

“Huyên Trữ, ngươi nhẫn nại một chút, Vương huynh lập tức vì ngươi vận công trừ hàn chữa thương.” Cô Ngự Hàn dùng ống tay áo lau hết mồ hôi lạnh trên trán nàng, sau đó đỡ nàng lên, xoay lưng nàng về phía mình.

“Tuyệt Lệ, ta muốn dùng nội đan trị liệu cho Huyên Trữ, ngươi tới hộ pháp cho ta.”

Thương Tuyệt Lệ nhìn Huyên Trữ công chúa lúc này đã lâm vào nguy hiểm cực độ, hắn gần như không còn cảm giác được linh khí của Huyên Trữ công chúa, xiết chặt quyền, ánh mắt của hắn rất lo lắng: “Vương, thỉnh ngài phải bảo trọng thân thể, đừng làm phép quá độ.” Sau khi nói xong, hắn lập tức lĩnh mệnh đi tới bên cạnh, bắt đầu hộ pháp[1].

_________

[1] Hộ pháp: đứng hỗ trợ, bảo vệ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.