Hắn thoạt nhìn thực u ám, một chút cũng nhìn không ra trước kia hắn là một nam nhân phong lưu phóng khoáng thích khoác lên nụ cười xấu xa.
Trong khoảng thời gian này, hắn nhất định đã sống không tốt.
Rất muốn đến bên cạnh hắn, rất muốn, rất muốn......
Giữa không trung, trận đấu vẫn liên tục như trước, đao quang kiếm ảnh khuấy động.
Bỗng nhiên, Cô Ngự Hàn cảm giác một cái nhìn quen thuộc liên tục không ngừng tiến đến.
Tim hắn đập mạnh, là Tiểu Bối Bối!
Đôi mắt đen lạnh lùng lộ ra một chút vui sướng, hắn theo bản năng theo cảm giác nhìn lại, lại chỉ nhìn thấy góc cạnh rõ ràng của tường thành, cái gì cũng không có.
Không, sẽ không, hắn khẳng định Tiểu Bối Bối của hắn nhất định đang ở gần đây!
“Hắc Khi Dạ, đem Bối Bối trả lại cho ta......”
Cô Ngự Hàn nổi giận gầm lên một tiếng, tiến công càng hung hiểm hơn, từng chiêu không lưu tình chút nào, làm cho Hắc Khi Dạ liên tục lùi về phía sau.
Sát chiêu sắc bén làm cho Hắc Khi Dạ vừa sợ vừa giận, hắn không cam lòng hai mắt giận đỏ, nhìn Cô Ngự Hàn trước mặc từng bước tiến tới ép mình, đôi mắt đen của hắn hiện lên một tia âm độc ngoan hiểm.
Bỗng nhiên, hắn giận dữ cực điểm lại nở nụ cười, đánh một chiêu hư ảo rồi phi thân lên thành lâu: “Cô Ngự Hàn, ngươi muốn Tô Bối Bối cũng không phải vấn đề, liền phải xem biểu hiện của ngươi.”
Nói xong, hắn nâng tay chém ra một trận cuồng phong bắn về phía sau.
Trong nháy mắt, Bối Bối cảm giác lưng áo của mình bị cuồng phong quấn lấy, mang toàn bộ người nàng hướng tới Hắc Khi Dạ.
Mới tới gần, Hắc Khi Dạ liền đưa tay giữ lấy cổ họng của nàng, thoáng dùng một chút lực, nàng liền khó thở đến trắng mặt.
Thấy thế, Cô Ngự Hàn dường như muốn phát cuồng, cả người hắn đột nhiên bắn ra vô số hồng quang, bao phủ hắn vút lên trời cao, song song đối diện với Hắc Khi Dạ.
“Tiểu Bối Bối!” Hắn vừa sợ vừa mừng lại thận trọng gọi tên của nàng, trong đôi mắt, nhu tình, tưởng nhớ, lo lắng đồng thời cùng tồn tại.
Rốt cục có thể nhìn hắn gần một chút, ánh mắt của Bối Bối nhịn không được ẩn chứa niềm vui sướng mờ mịt.
Rất muốn gọi hắn, nhưng không biết các nào phát không ra tiếng, chỉ có thể lẳng lặng nhìn thẳng hắn không muốn xa rời.
Hắc Khi Dạ lạnh lùng cong môi, đường kính lòng bàn tay đột nhiên buộc chặt, sắc mặt của Bối Bối thoáng chốc hiện ra sắc xanh tím đau đớn.
“Hắc Khi Dạ, buông nàng ra!” Cô Ngự Hàn nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn bàn tay của Hắc Khi Dạ bóp lấy cổ họng của nàng, lòng căng như dây đàn dường như sắp đứt đoạn.
Nhìn dáng vẻ sắp phát điên của hắn, Hắc Khi Dạ bật cười như điên: “Cô Ngự Hàn, không muốn một tay ta bóp gãy cổ của nàng, ngươi liền thay thế nàng chịu tội đi.”
Bối Bối cố gắng bắt lấy hít thở, đôi mắt rưng rưng nhìn Cô Ngự Hàn, khẩn cầu ám chỉ hắn không cần chịu uy hiếp.
Đừng đồng ý, không thể......
Cô Ngự Hàn đau lòng ngóng nhìn giọt lệ rơi trên mắt nàng, hắn biết ý tứ trong mắt nàng, nhịn không được âm thầm hốc mắt đỏ lên.
Quyết tâm không nhìn tới ánh mắt cầu xin của nàng, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Hắc Khi Dạ, lời nói dường như thoát ra từ hai hàm răng cắn chặt của hắn: “Ngươi muốn ta làm như thế nào mới bằng lòng thả nàng?”
Rốt cục cũng cúi đầu sao!
Đôi mắt u tối khát máu của Hắc Khi Dạ nheo lại, gằn từng tiếng thong thả nói rành mạch: “Dùng kiếm của ngươi tự đâm vào mình, ta sẽ không bóp chết nàng.”
“Ngươi tốt nhất nói chuyện phải giữ lời.”
Lời nói lạnh lùng vừa mới rơi xuống, Cô Ngự Hàn không chút do dự giơ kiếm đâm vào trong ngực hắn, ngay lập tức, máu tươi chảy thành dòng, dính ướt chiến bào màu đen của hắn, màu đen thấm ướt một mảnh.
Bối Bối trừng lớn mắt, dòng nước xiết trong lòng cuồn cuộn mãnh liệt, nhìn dòng máu tươi theo lưỡi kiếm chảy ra, dòng nước siết trong lòng hướng về cổ họng: “Không......”
Phẫn nộ cùng lo lắng, khiến cho dòng nhiệt lưu chuyển trong cơ thể của nàng phá tan huyệt đạo giam cầm giọng nói của nàng.
“Cô Ngự Hàn, chàng điên rồi, chàng làm sao có thể, làm sao có thể......” nước mắt của Bối Bối như sợi châu đứt đoạn rơi xuống.
Nghe được giọng nói của nàng, Cô Ngự Hàn lưu loát rút kiếm ra, từ từ lộ ra một nụ cười dịu dàng: “Tiểu Bối Bối, không cần lo lắng, chỉ là một chút máu thôi.”
Nàng liều mạng lắc đầu, ra sức giãy dụa, muốn thoát khỏi giam cầm của Hắc Khi Dạ.
“Buông, ngươi tên tiểu nhân bỉ ổi này, buông ra......” Nàng mất đi lý trí vừa đá vừa cào đối với Hắc Khi Dạ.
Hắc Khi Dạ nhíu mày, mắt tức giận trừng nàng: “Ngươi nếu không an phận, ta cho ngươi từ nơi này ngã xuống đó!”
Nói xong, hắn nhấc lên, bay lên không, phóng tới cạnh thành lâu.
“A......” hai chân của Bối Bối rất nhanh liền đạp trên không, lắc lư treo trên tường thành.
“Đừng!” Cô Ngự Hàn giận hét lớn, khóe miệng lúc đó thấm ra máu tươi, hắn giận mắt đỏ lên trừng trừng nhìn Hắc Khi Dạ, căn bản mặc kệ vết thương trên người mình.
Sau khi chấn động kinh hãi qua đi, Bối Bối ngẩng đầu nhìn hắn, khóc cầu xin: “Cô Ngự Hàn, đừng chịu hắn uy hiếp, van cầu chàng, đừng...... Nếu không...... Ta tình nguyện chết, chàng lại thương tổn chính mình, ta sẽ chết cho chàng xem!”
Nàng kích động hét to đối với hắn.
Cô Ngự Hàn bạc môi mím chặt, đau khổ hét to: “Tiểu Bối Bối, ta không cho phép nàng làm chuyện điên rồ.”
“Vậy chàng đừng làm việc ngốc!” Bối Bối kiên định nhìn hắn.
“Ha ha ha...... Thâm tình thật sự là làm cho người ta cảm động a.” Hắc Khi Dạ cười lạnh điên cuồng, trong lúc đó ánh mắt như Diêm La nhìn lướt qua bọn họ.
Trầm ngâm một chút, hắn tàn khốc mở miệng: “Thấy mức độ thâm tình của các ngươi như vậy, ta liền cho các ngươi một cái cơ hội, Cô Ngự Hàn, nhìn cho kĩ, ta ném nữ nhân của ngươi xuống dưới, nếu như ngươi có thể ngăn cản được ta, nắm được nàng, ta sẽ thả nàng.”
“Ngươi dám buông nàng ra......” Cô Ngự Hàn oán hận dùng kiếm chỉ về hướng Hắc Khi Dạ, tức giận bốc lên càng thêm khuấy động vết thương của hắn, dòng máu chảy ra càng nhanh hơn.
Hắn nhíu chặt mày, thét lớn một tiếng, vẫn kiên định như cũ chỉ kiếm về Hắc Khi Dạ.
“Cô Ngự Hàn, đừng lo cho ta.” Bối Bối khóc sụt sùi không ngừng lắc đầu.
Hắc Khi Dạ khinh miệt nhìn Cô Ngự Hàn một cái, nhìn thấu sắc mặt nhịn đau của hắn, đắc ý cong môi: “Nhìn cho chuẩn, Xích Diễm Vương vĩ đại, ta sắp buông tay.......”
Một chữ cuối cùng vừa ra, tay hắn buông lỏng, Bối Bối ngã thẳng xuống dưới.
“A......” Bối Bối hét lên một tiếng sợ hãi, hoảng sợ cảm thấy người của mình rơi xuống, gió lạnh cuồng loạn đánh vào bên tai, như là tiếng gọi từ địa ngục.
“Tiểu Bối Bối!” Cô Ngự Hàn điên cuồng hét lên đuổi theo xuống, muốn bắt lấy nàng.
Nhưng mà, Hắc Khi Dạ lại đồng thời phi thân ngăn trở giữ hắn lại: “Cô Ngự Hàn, bản thái tử khiến cho ngươi nếm thử cái cảm giác tuyệt vọng tìm không thấy!”
“Cút ngay!”
Cô Ngự Hàn giận điên rồi, bất chấp vết thương đau đớn, vận chuyển khởi động chân khí toàn thân đánh về phía Hắc Khi Dạ, một lòng chỉ nghĩ đến người đang rơi xuống, chỉ cầu thoát thân nhanh một chút đi cứu nàng.