Vị tiểu thư thực rất thông minh, sau khi ngẩn ra, đã nhanh chóng ngầm hiểu được ý tứ của Bối Bối, nàng giơ tay áo che mặt khóc: "Tỷ tỷ biết, tỷ tỷ sẽ không trách các ngươi, tỷ tỷ chỉ không cam lòng, nghĩ vị hôn phu của ta trước thề non hẹn biển, nói yêu ta đời đời kiếp kiếp, không thể đồng sinh nhưng mong được đồng tử, hiện tại... hiện tại ngay cả khi ta sẽ chết, hắn... cũng không chịu gặp ta lấy một lần, ô ô ô... Số của ta thật khổ mà, tại sao tên đạo tặc hái hoa lại chọn trúng cái nữ tử mạng khổ ta đây, ô ô ô..."
Bối Bối nghe tiểu thư xinh đẹp khóc thật thê lương, sự phòng bị trong mắt những cường đạo này càng ngày càng tăng lên, trong lòng nàng không khỏi nhiệt liệt ủng hộ, thừa dịp bọn họ không chú ý, nàng hung hăng giẫm lên chân nha hoàn một cước, ý bảo nàng đừng chỉ ngẩn người ra nhìn nữa.
Nha hoàn thấy chân đau nhói, rốt cục hoàn hồn lại từ trong vở tuồng kịch làm cho người ta há hốc mồm, nàng nhào tới ôm tiểu thư khóc lớn: "Ô ô ô... Tiểu thư, ngươi đừng nói, Thúy Nhi sẽ vĩnh viễn ở cùng tiểu thư, Thúy Nhi sẽ không bỏ lại tiểu thư, tiểu thư nếu như muốn tìm cái chết, Thúy Nhi sẽ chôn cùng, tiểu thư nếu như đi theo đại đao đại gia này, Thúy Nhi cũng đi theo, vĩnh viễn vĩnh viễn hầu hạ tiểu thư, ô ô ô..."
"Mẹ kiếp, đang lúc lão tử đói mốc mồm, hóa ra lại đụng tới con bệnh hoa liễu đang chờ chết, con bà ngươi cút!" Lao Đại Đao miệng mắng liên tục, dẫn theo các huynh đệ muốn lặng lẽ rời đi mặc kệ tiếng khóc của các nàng.
Bối Bối âm thầm thấy rõ ý đồ của bọn họ, nàng làm bộ như rất kinh ngạc muốn giữ bọn họ lại: "Nè nè, Đại Đao huynh, ngươi không thể đi nha, ngươi không thích tỷ tỷ của ta sao? Van cầu ngươi hãy thu nhận nàng, đệ đệ như ta đây thật sự không đành lòng thấy tỷ tỷ chết đi trước mặt mình mà, Đại Đao huynh, Đại Đao huynh... Chờ a..."
Trong lúc Bối Bối giả vờ đuổi theo, Lao Đại Đao cùng bọn cường đạo ngược lại chạy trốn nhanh hơn, tốc độ giống như tránh ôn thần.
"Đại Đao huynh, tại sao lại chạy, uổng công ta sùng bái ngươi như vậy, ai, xem ra ta nhìn nhầm người!" Bối Bối nhìn bóng lưng bọn họ lại càng diễn trò ra vẻ tiếc chết đi được, vừa nói vừa ai oán lắc đầu thở dài.
Tiểu thư xinh đẹp thấy cường đạo đã biến mất, chân thành đến gần Bối Bối, cúi đầu cảm kích thi lễ: "Tiểu nữ cảm tạ ân cứu mạng của công tử, nếu như không phải công tử thông minh, tiểu nữ tử chỉ sợ..."
Nhớ ra một màn vừa rồi, nàng sợ đến tiếng nói có chút nghẹn ngào, nói không được nữa.
Bối Bối thấy mỹ nhân bộ dáng mảnh mai lã chã chực khóc, vội vàng an ủi: "Yên tâm đi, không có việc gì không có việc gì , đừng khóc đừng khóc, ta sợ nhất thấy nữ nhân khóc, nước mắt làm người chết đuối, ta không muốn trở thành người duy nhất bị chết đuối trong nước mắt nha."
Nàng vừa nói đùa vừa cười, nghĩ thầm, nàng nhất định là người khóc lên sẽ làm người ta chết đuối mà, nếu không khóc để làm chi.
Nhìn vẻ mặt Bối Bối liếc mắt nháy nháy ra hiệu, chủ tớ Thúy Nhi nhịn không được nín khóc mỉm cười.
"Công tử, ta gọi là Uyển Nhi, xin hỏi tôn tính đại danh của công tử, để tiểu nữ sau này lưu ý cảm ơn." Uyển Nhi ôn nhu nhìn Bối Bối, trong mắt ngập tràn cảm kích .
"Khụ khụ khụ... Ta gọi là Tô Bối Bối, ngươi gọi Bối Bối là tốt rồi, khụ khụ khụ... Thi ân bất cầu báo, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ là điều hiệp khách nên làm!" Bối Bối vừa nói vừa húng hắng, bắt chước cổ nhân nói chuyện nho nhã lễ phép thật đúng là làm cả người nàng không được tự nhiên, phải tìm một biện pháp khiến mỹ nhân không cần khách khí như vậy mới được.