Xe ngựa hoa lệ lao nhanh trên phố xá náo nhiệt, tốc độ từ từ chậm lại .
Anh Nhi nhìn chủ tử một chút, thấy Vương đang nhắm mắt dưỡng thần, nàng mấp máy môi định nói điều gì nhưng cuối cùng lại tiếp tục giữ yên lặng.
“Anh Nhi, ngươi muốn nói cái gì?” Cô Ngự Hàn đột nhiên mở mắt, đôi mắt một mảnh thanh minh.
Do dự một chút, Anh Nhi rốt cục cũng mở miệng: “Vương, Anh Nhi nghĩ Bối Bối tiểu thư có khả năng sẽ tới những nơi náo nhiệt chơi, nơi này thoạt nhìn rất nhiều người, có phải chỗ chúng ta tìm hay không…”
“Ân, ngươi suy đoán rất khá, Bối Bối đích xác thích chơi nháo.” Bạc môi của Cô Ngự Hàn nhẹ nhàng vung lên, trong đầu bất giác hiện lên vẻ mặt Bối Bối thiên biến vạn hóa, đáy mắt bất giác lưu chuyển ánh sáng nhu hoà sủng nịnh.
Thấy ánh mắt của Vương đột nhiên nhu hoà, Anh Nhi biết Vương lại nghĩ tới Bối Bối tiểu thư, Vương mỗi lần ở cùng một chỗ với Bối Bối tiểu thư nhất định sẽ nhìn tiểu thư như vậy.
“Tuyệt Lệ, hiện tại hai bên có những thứ gì?” Cô Ngự Hàn hỏi Thương Tuyệt Lệ đang đánh xe ngựa qua trướng rèm.
“Hồi công tử, bên trái là tửu lâu, bên phải là một gian thanh lâu tên Bách Hoa Các.”
“Sao? Thanh lâu sao? Tuyệt Lệ, ngươi có cần đi vào giải quyết một chút hay không?” Cô Ngự Hàn tuấn mi nhếch lên, tiếng nói trở mang tia tà ác.
Trong giây lát, xe ngựa hình như thoáng cái lảo đảo, Anh Nhi thiếu chút nữa từ chỗ ngồi ngã nhào về phía trước, mặt của nàng hồng rực, ai… Hầu hạ Vương lâu như vậy, nàng vẫn không thể thích ứng được cách nói chuyện của Vương.
Thương Tuyệt Lệ cầm dây cương trong tay quất thật nhanh, vẻ mặt vừa mới suy sụp nhanh chóng lấy lại biểu tình, cứng rắn cung kính trả lời: “Thuộc hạ tạ ơn công tử quan tâm.”
Nghe được âm điệu của Thương Tuyệt Lệ thay đổi, mắt phượng của Cô Ngự Hàn cong lên, độ cong bên môi cũng tăng dần: “Ngươi còn không trả lời vấn đề của ta, cần hay không cần?”
“Không cần.” Thương Tuyệt Lệ cắn răng, khuôn mặt nghiêm khắc hiện ra một mạt đỏ sậm.
“Không cần a, thật đúng là đáng tiếc, nghe nói Bách Hoa Các này chính là thanh lâu số một số hai ở kinh thành. Ngươi xác định không muốn đi vào nhìn qua một chút?” Cô Ngự Hàn tiếp tục nói.
“Không muốn!” Thương Tuyệt Lệ lần này tốc độ trả lời rất nhanh, ngữ điệu cũng có chút không yên, ánh mắt mơ hồ bắt đầu có chút phát điên.
Cô Ngự Hàn miễn cưỡng dựa vào đệm mềm, tùy ý nhấc chân lên bắt chéo:
“Vậy tìm một gian khách sạn ở thôi.”
Còn chưa nghe được tiếng Thương Tuyệt Lệ trả lời, xe ngựa liền đột nhiên ngừng lại, ngay sau đó, ngoài xe ngựa vang lên một đạo thanh âm rất nhiệt tình của ma ma.
“Đại gia, đi vào Bách Hoa Các chúng ta ngồi qua một lát. Người nhìn rồi chạy đi cũng khổ cực. Đi vào uống chén rượu, ta đem nữ nhi đấm lưng cho ngươi.”
“Tránh ra.” Thương Tuyệt Lệ cau mày nhìn ma ma ngăn cản đường đi của hắn, ngữ khí trở nên cứng rắn.
“Ối, đại gia cho dù ngài có khí cách nhưng nói cho ngài biết, tính cách các cô nương ở Bách Hoa Các tuyệt đối sẽ làm đại gia ngài vừa lòng. Đại gia sao không xuống xe nghỉ ngơi một chút.”
Ma ma tiếp tục cười rất xinh đẹp, nói Thương Tuyệt Lệ mà ý cũng không ở trong lời, thanh âm thẳng tắp hướng về phía xe ngựa trướng rèm đang tách ra, ánh mắt xoay chuyển nhìn bên trong, thầm nghĩ nhất định có đại gia nhiều tiền.