Xà Vương Tuyển Hậu

Chương 47: Q.1 - Chương 47: MÃ NHI TRỘM BÁNH




Thấy Bối Bối không chút do dự muốn đi luôn, thái độ của ông chủ hiệu cầm đồ lập tức chuyển sang mềm nhũn.

“Đừng đừng đừng… Tiểu ca, chúng ta có chuyện tốt thương lượng, có chuyện tốt thương lượng.” Lão bản ngăn Bối Bối lại, ánh mắt lóe sáng nhìn chăm chú vào dạ minh châu trong tay nàng.

Bối Bối lộ ra một nụ cười giảo hoạt: “Tốt, vậy ngươi chuẩn bị thương lượng như thế nào đây?”

“Một, à, hai vạn lạng.” Ông chủ ánh mắt tham lam chìn chăm chú vào viên dạ minh châu, khóe mắt hơi co rút, hắn sắp muốn mặc cả giá tiền.

Tỉ mỉ quan sát ánh mắt biến hóa của hắn, Bối Bối cố ý chậm chạp không đưa ra quyết định.

“Hai vạn năm nghìn lạng, tiểu ca, ngươi vừa lòng chưa.” Ông chủ đáng chết cái trán đô bắt đầu co quắp .

“Được, giao tiền.” Bối Bối lúc này mới cười híp mắt đem dạ minh châu ném lên trên bàn một lần nữa, sau đó chờ lão bản đưa tiền cho nàng.

Đem ngân phiếu cất vào trong người, nàng tung tung túi tiền kiểm tra trọng lượng chỗ bạc vụn, xem ra sức nặng cũng không tệ lắm.

“Tiểu Bạch, ngươi biết đường sao? Hiện tại chúng ta đi đâu thì tốt?” Bối Bối xoay người lên ngựa, nhìn tình hình xung quanh, dòng người lui tới, đường phố náo nhiệt, cảm thấy rất hưng phấn, oa! Đây là giang hồ cổ đại sao?

“Tê…” Tiểu Bạch lắc lắc đầu, thả chậm cước bộ, đi thẳng tới một nhà đầy hương bánh bao, cuối cùng đứng ở trước sạp bán bánh bao không chịu đi.

“A, Tiểu Bạch, ngươi đã đói bụng sao, ha hả… Vừa vặn ta bụng cũng đã đói, chúng ta… trước tiên thử xem bánh bao cổ đại này mùi vị như thế nào.” Bối Bối khom người vỗ vỗ đầu Tiểu Bạch, cười a a nói.

“Uy uy uy, tiểu ca, đem ngựa của ngươi tránh xa ra một chút, cẩn thận dơ bánh bao của ta.” Sạp đại thúc vừa nói vừa phất tay vội vàng xua Tiểu Bạch đi, bộ dáng rất ghét bỏ.

“Ngựa của ta có chỗ nào bẩn thỉu chứ? ” Bối Bối ngồi ở trên lưng ngựa, từ trên cao nhìn xuống sạp đại thúc với vẻ bất mãn.

Sạp đại thúc vội vàng tiếp tục xua Tiểu Bạch, đồng thời nhìn Bối Bối bằng nửa con mắt: “Ngươi nhìn mã nhi của ngươi miệng đang thò tới bánh bao của ta, còn chặn sạp của ta, như vậy thử hỏi ta buôn bán làm sao được. Thiệt là, bao nhiêu tuổi rồi, ngựa lại không ăn cỏ mà lại chạy tới thèm thuồng bánh bao của ta.”

“Ai, ta nói đại thúc nhá, ta cũng là khách nhân, mã nhi của ta tự nhiên coi như là khách nhân, thái độ của ngươi như vậy là sao?” Bối Bối khó chịu, nàng không thích bằng hữu Tiểu Bạch tốt của nàng bị người ta xem thường như vậy. Mã nhi thì sao, không thể ăn bánh bao sao?

“Ta…” Sạp đại thúc vẫn chưa nói xong, liền trợn to mắt không dám tin nhìn lồng hấp của hắn…

Tiểu Bạch vươn miệng cắn mấy cái bánh bao, sau đó hướng mũi về phía Sạp đại thúc hắt hơi một cái thật mạnh, đầu ngẩng cao hiên ngang, rồi nhanh chân chạy biến về phương xa.

“Oa, bánh bao của ta, dừng lại, con ngựa ăn trộm nhà ngươi đứng lại cho ta” Sạp đại thúc cố hết sức đuổi theo con ngựa đang chạy trốn, một bên cố trốn một bên đuổi.

Tuy nhiên, tốc độ của người sao có thể so sánh với ngựa, sạp đại thúc nhanh chóng không còn thấy bóng dáng Bối Bối và Tiểu Bạch, chỉ có thể thở phì phò dừng lại, vừa chỉ ngón tay, vừa chửi mắng liên tục.



Tiểu Bạch chạy một mạch đến ngoại ô mới dần dần chậm lại, lúc này Bối Bối đã cười đến không thở được: “Ha ha ha… Tiểu Bạch, ngươi thật sự là… Quá thông minh! Ha ha ha… ta cười chết mất, bánh bao quá ngon! Tiểu Bạch, thật nghĩ không ra ngươi còn có chiêu thức ấy a, quả thực phụ nữ như ta theo không kịp bậc mày râu, ha ha ha…”

Nghe được tiếng cười của Bối Bối, Tiểu Bạch ngẩng cao đầu, lúc lắc đầu nhìn trời, bộ dáng kiêu ngạo như không ai bì kịp, khiến Bối Bối càng ôm bụng cười đến tức thở.

Bầu trời ngoại ô, một lúc sau vẫn còn vang vọng tiếng cười thanh thúy của Bối Bối, trong đó còn kèm theo tiếng ngựa hí đầy hưng phấn…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.