“Công tử xin kiên nhẫn một chút, lão phu đang chẩn đoán bệnh.” lão Đại phu từ tốn khuyên nhủ.
“Công tử, trước hết để cho đại phu chẩn đoán bệnh đã.” Thương Tuyệt Lệ mặc dù thấy bệnh trạng của Tô Bối Bối kỳ quái, nhưng Vương lo lắng như vậy cũng vô dụng a.
Khẽ cắn môi, Cô Ngự Hàn buông tay đại phu ra, sau đó ngồi bên cạnh giường, đưa tay cầm thật chặt đôi tay lạnh như băng gần như không hề có nhiệt độ của nàng, đau lòng khi thấy mặt mũi nàng tái nhợt.
Đại phu sau khi bắt mạch kiểm tra, thở dài một hơi.
“Công tử, vị cô nương này mắc tâm bệnh, có khả năng nàng đã trải qua một việc rất kinh khủng, cho nên mới làm cho tâm thần bây giờ cực kỳ không ổn định.” Đại phu đặt cổ tay Bối Bối xuống.
“Ta nên làm như thế nào?” Cô Ngự Hàn đôi mày nhíu chặt, hắn biết… nàng nhất định vì chuyện hắn là rắn khiến cho sợ hãi, hơn nữa trước đó suýt bị Hắc Khi Dạ ăn tươi nuốt sống, những việc như vậy đã vượt qua phạm vi thừa nhận của nàng.
“Ta… trước kê một phương thuốc yên giấc cho vị cô nương này uống vào, chờ nàng ngủ một giấc rồi tỉnh lại, sẽ không có việc gì, nhưng muốn trừ tận gốc bất an của nàng, phải nhờ vào sự giúp đỡ của mấy người các ngươi.”
Đại phu nói xong, liền theo Anh Nhi đi ra ngoài viết phương thuốc .
“Tuyệt Lệ, ngươi cũng đi ra ngoài đi.”
“Vâng.”
Gian phòng đột nhiên trở nên rất an tĩnh, yên tĩnh đến làm cho lòng người trở nên sốt ruột.
Cô Ngự Hàn tỉ mỉ dùng chăn quấn chặt quanh nàng, nhưng nàng vẫn không ngừng run rẩy, cuối cùng, hắn chui vào ổ chăn, ôm chặt nàng vào ngực, dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm nàng.
Dần dần, nàng không run rẩy kịch liệt nữa, lúc này Anh Nhi đã bưng thuốc đi vào.
“Vương, thuốc của Bối Bối tiểu thư sắc xong rồi.”
“Mang lại đây ta giúp nàng uống.”
Cô Ngự Hàn ôm Bối Bối ngồi dậy, đưa thìa thuốc đến tận miệng nàng, tuy nhiên, Bối Bối theo bản năng cau mày chống cự không chịu nuốt nước thuốc đắng vào trong miệng.
“Bối Bối, mở miệng ra uống thuốc.” tay chân Cô Ngự Hàn có chút lóng ngóng, lớn như vậy, đây là lần đầu tiên giúp người khác uống thuốc, nàng lại nhổ ra toàn bộ, thật đúng là không nể mặt hắn, dù vậy, hắn cũng kiên nhẫn dỗ dành nàng.
Anh Nhi khóe mắt nhíu lại khi nhìn động tác không thuận mắt chút nào của Vương, cuối cùng rốt cục không nhịn được: “Vương, để nô tỳ giúp.”
Cô Ngự Hàn cau mi, thần sắc có chút lo lắng, con ngươi đen hơi chuyển, rồi ném luôn thìa đi: “Không cần… Đưa chén thuốc cho ta.”
Ngậm thuốc vào trong miệng, hắn cúi đầu, áp lấy môi nàng, bá đạo dùng đầu lưỡi mở khuôn miệng đang khép chặt của nàng ra, đẩy nước thuốc đi vào.
“Ngô, đắng…” Bối Bối mồm vẫn càu nhàu những tiếng kháng nghị không rõ ràng.
Cô Ngự Hàn vẫn ngậm chặt lấy môi nàng, cố chấp đem nước thuốc đắng ngắt buộc nàng uống hết, một giọt cũng không bỏ phí.
Anh Nhi vội vàng quay đi chỗ khác, khuôn mặt thoáng ửng hồng, Vương thật đúng là không kiêng kỵ gì hết.
Bối Bối cảm giác bản thân vừa trải qua một giấc mộng rất dài, trong mộng, có rất nhiều rắn cứ quấn quít lấy nàng, nàng sợ hãi thét chói tai, nhưng không có ai chịu đến cứu nàng.
Nàng cố chạy, khổ sở chạy trốn trối chết, nhưng vẫn không thể thoát khỏi những con rắn lớn đang đuổi theo mình, cuối cùng, khi nàng suýt bị những con rắn này ăn thịt, thì bị một con cự xà toàn thân đỏ rực cuốn lấy, rồi bay lên không trung.
Không biết tại sao, nhìn thấy cự xà này nàng cũng không thấy sợ hãi, ngược lại lại có cảm giác an tâm vì được cứu trợ, thân thể hồng xà rất ấm áp, nàng cảm giác thân thể lạnh như băng của mình dần dần hấp thu được hơi ấm của hồng xà, dần dần không còn lạnh nữa.
Theo bản năng, nàng đưa tay ôm lấy cái “Gối ôm lớn” bên người, cọ cọ mặt vào biến hắn trở thành cái ấm lô, khóe môi nhếch lên thành một tia sáng kiều mị rất thỏa mãn.
“Cô Ngự Hàn…” Nàng vẫn lẩm nhẩm nói mơ.
Thanh âm của nàng rất mơ hồ, mang theo âm thanh rên rỉ nhẹ nhàng, khiến tim hắn trở nên mềm yếu, môi hắn không tự chủ hơi nhếch lên, mày kiếm giãn ra, cúi xuống hôn lên mặt nàng vài lần: “Tiểu Bối Bối, ta thật cao hứng khi nghe ngươi gọi tên ta trong mộng.”
Ngoài cửa sổ, trăng sáng chầm chậm treo lên cao.
Cô Ngự Hàn yên lặng nhìn khuôn mặt đang ngủ rất bình yên của nàng, rốt cục mỉm cười yên tâm, giằng co lâu như vậy, cuối cùng nàng cũng không nhăn nhó khổ sở, cũng không run rẩy nữa.
Cúi đầu, cọ xát nhè nhẹ hôn lên môi cánh sen của nàng, vươn đầu lưỡi liếm ướt môi nàng: “Tiểu Bối Bối, sau này không cho phép ngươi đẩy ta ra như vậy một lần nữa biết không? Nếu không… sẽ trừng phạt ngươi, ngươi rời cung trốn đi nợ nần này ta còn chưa tính sổ với ngươi.”
Giọng nam trầm thấp nhẹ nhàng nỉ non, hắn không nhịn được lại chụt lên môi nàng một cái: “Thật sự là tiểu yêu nữ mê hoặc người ta mà.”
“Thấy hôm nay ngươi mệt như vậy, liền buông tha ngươi cho một lần, nhưng mà… vẫn còn phải lấy một ít thù lao.”
Nỉ non bên vàng tai của nàng, hắn vươn đôi bàn tay to ấm áp rất không khách khí luồn vào áo nàng, thoải mái vò nắn hai vật tròn trịa non nớt mềm mại trên người nàng, lực tay không mạnh không nhẹ rất vừa phải.
“Ưm…” Theo bản năng Bối Bối thoải mái rên rỉ, cong người lên hướng về phía bàn tay đang vuốt ve của hắn.
Thấy phản ứng chân thật của nàng, khóe miệng Cô Ngự Hàn khẽ nhếch lên thành một nụ cười, hôn phớt lên môi nàng một cái: “Cô bé ngoan!”
Cuối cùng có một chút thỏa mãn, hắn mới rút tay ra, nhưng vẫn cố lướt khẽ qua xương quai xanh của nàng, giọng khàn khàn chứa đầy yêu thương:
“Thôi ngủ ngoan, tiểu bảo bối của Bổn vương.”
Sau đó, hắn cũng hơi mệt mỏi nhắm mắt lại, ôm nàng cùng nhau nặng nề tiến vào mộng đẹp.
Sáng sớm, ánh sáng yếu ớt xuyên qua lớp tuyết dày thật dày, hắt lên cửa sổ, thành một cái bóng nhợt nhạt rớt xuống mặt đất.
Mí mắt Bối Bối hơi nhấp nháy, trong khung cảnh ấm áp từ từ tỉnh giấc, ánh mắt vẫn híp lại mê man, đã lâu không có một giấc ngủ ngọt ngào như vậy!
Trong lúc nàng vẫn uốn éo nỉ non than thở không muốn dậy, mông nàng đang yên lành trong chăn đột nhiên bị người ta vỗ một cái hoàn toàn bất ngờ.
“Dậy ngay, con heo nhỏ.” Đi cùng tiếng phát là một âm thanh đầy nam tính chợt vang lên bên tai nàng.