Xà Vương Tuyển Hậu

Chương 2: Q.1 - Chương 2: RẮN HỒNG SÁNG LÓNG LÁNH




Đưa mắt nhìn lại, tuyết trắng tinh khiết, những bông truyết mỏng manh như vẽ trước mắt làm hắn sung sướng mỉm cười: “Xem ra ta tìm được một nơi an tĩnh, thật tốt để ngủ.”

Mắt phượng nhíu lại, con ngươi thoáng hiện lên sắc hồng, thân thể của hắn từ từ trong suốt thành một dải sương hồng lững lờ, chỉ chốc lát sau, sương hồng ngưng tụ thành một con rắn to sắc hồng, nằm cuộn lại.

Chớp chớp xà nhãn, Cô Ngự Hàn nhìn đất cứng bên người… Tốt… Đất màu nâu tro, để tránh thú vật, rất nhanh con rắn to lớn từ màu hồng lóng lánh biến thành màu nâu, hoàn toàn hòa lẫn với lớp đất xung quanh.

Thời gian yên lặng trôi qua, giữa đám bông tuyết tung bay giữa trời, Cô Ngự Hàn biến thành hình rắn hài lòng tiến vào mộng đẹp…



Nhân giới, dưới chân Tuyết Sơn…

Một lão nhân gia mặc trang phục miền núi dẫn Tô Bối Bối leo từng bậc mà lên.

“Tiểu thư, ngươi thích trượt tuyết, chúng ta tới Tuyết Sơn này thật là đúng nơi, nói cho ngươi biết, tuyết ở chỗ chúng ta là tinh khiết nhất, tự nhiên nhất, chúng ta những người miền núi từ nhỏ đều thích tới núi này trượt tuyết, cho tới bây giờ cũng không có xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, vừa kích thích lại an toàn.

Tô Bối Bối hăng hái bừng bừng nhìn cảnh tuyết xung quanh, cười lộ ra hàm răng như tuyết trắng: “Thật không? A bá ngài cũng nhất định là cao thủ trượt tuyết nhỉ?”

“Ha hả… Ta hồi trẻ mỗi ngày không trượt một lần thì không chịu nổi… Nói cho ngươi biết, chúng ta có một truyền thuyết rằng trên tuyết sơn có tinh linh bảo vệ, nếu như là người hữu duyên còn có thể trò chuyện ước nguyện với tinh linh nữa đó”

Nghe lão bá nói xong, thần thái nghiêm túc đầy thành kính, Tô Bối Bối ngọt ngào cười một tiếng: “Có thật không? Ta thực hy vọng có thể hứa nguyện.”

Không ngờ, lão bá ngừng lại, nghiêng đầu nhìn nàng, trong mắt có chút kinh ngạc: “Tiểu thư, ngươi tin tưởng lời nói của ta hả ?”

Gật gật đầu, nụ cười Tô Bối Bối rất mộc mạc, ánh mắt lóng lánh trong sáng: “A bá nói ra không phải muốn cho ta tin tưởng sao? Cái thế giới này ngay từ khi sinh ra đã có rất nhiều điều mới lạ, rất nhiều thứ nhìn không thấy nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại.”

Nãi nãi thường xuyên dạy nàng như vậy – vũ trụ từ khi sinh ra mang đủ những cái lạ. Nàng được nãi nãi nhặt về nuôi lớn, không phải đó chính là duyên phận, là cái thứ muốn sờ thử cũng không được hay sao?

“Ha hả… Tiểu thư, tâm của ngươi như một viên ngọc tinh khiết, rất nhiều người tuổi trẻ thấy ta nói đều cười nhạt, nhân tâm đều bị bóng ma thực tế bịt kín.” Lão bá có chút cảm khái.

“Có thể là ta không phải người hiểu thời thế, ha ha…” Tô Bối Bối cười khan.

“Ha hả a…”

….

Đứng ở tít trên cao, giữa bóng tuyết mênh mông, Tô Bối Bối cười híp mắt: “Tuyết thật đẹp, cái thế giới này thật đẹp a!”

Hưng phấn, nàng đột nhiên nhớ ra truyền thuyết xa xưa ở Tuyết Sơn đã được nghe từ lời một người miền núi, đôi tròng mắt trong sáng khẽ lay chuyển, trong lòng chợt nảy ra một ý.

Nàng khum tay sát khóe miệng, hướng ra sườn dốc mù mịt tuyết phía dưới hét lớn: “A —— ta thật vui vẻ a! Tinh linh nơi xứ tuyết, các ngươi nghe được tiếng của ta không ? Không trả lời là coi như các người nghe được nha, nghe tốt lắm sao, ta muốn hứa nguyện, nguyện vọng của ta là hy vọng rằng sở nguyện của nãi nãi thành hiện thực nha!”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.